
y lại chạy xuống lầu.
Vẫn là tầng dưới nhìn có vẻ bình thường...
Kỳ thật, là cô muốn đi toilet.
Lôi Ti Ti vừa đụng đến tay cầm chốt cửa, thế nhưng nó tự động xoay một vòng,
một tiếng đát... Mở ra?
Lôi Ti Ti liền lui về phía sau, hoảng sợ mở to hai mắt.
Dưới lầu... Cũng rất thần quái!
Cửa mở...
Con trai.
Một người con trai.
Một người con trai tên là Ngụy Dịch.
Một người con trai tên là Ngụy Dịch chỉ có một cái khăn tắm vây quanh!
Chân Lôi Ti Ti mềm ra, ngã trên mặt đất: “Anh anh anh...!”
Ngụy Dịch không để ý cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài, nhíu mày liếc cô: “Ti
Ti muội muội, không biết ca ca rồi àh?”
Nói xong, một giọt nước từ từ chảy qua hầu kết của anh ta, trong lòng Lôi Ti Ti
“Ùng ục” một tiếng.
“Ai ai nói!” Lôi Ti Ti lớn tiếng cãi lại, “Đừng tưởng rằng anh không mặc quần
áo tôi liền không biết anh là con rùa!”
Mặt Ngụy Dịch nhăn nhíu: “.” Mặt đất hơi lạnh.
Vừa nghĩ tới mình vẫn còn ngồi trên sàn nhà, mặt Lôi Ti Ti liền đỏ: “Tôi không
có xấu hổ, tôi không có xấu hổ”
Một đống thịt mà thôi, một đống thịt mà thôi! Lôi Ti Ti liếc nhanh nhìn Ngụy
Dịch: cơ bắp này, màu da này như hàng ngàn khe núi vậy...
Lôi Ti Ti muốn nổ.
“Ngốc àh?”
“Eh eh, tôi đang suy nghĩ!”
“Uh?”
Lôi Ti Ti cười quỷ dị nói: “Quần lót của anh nói không chừng là góc bẹt nha ~”
(2)
“Lôi Ti Ti!”
Lôi Ti Ti quýnh lên, người vừa mới nói là cô sao –|||
Ngụy Dịch cười âm hiểm, tới gần, Lôi Ti Ti hoảng hốt: cô không muốn ăn phải
thuốc nổ của Ngụy công công đâu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lôi Ti Ti cái khó ló cái khôn, tay hướng lên
người Ngụy dịch cũng không lo đó là chỗ nào, nhéo một cái...
Ngụy Dịch trừng mắt, Lôi Ti Ti há miệng.
Cô như thế nào lại kéo cái khăn tắm của Ngụy Dịch xuống vậy?!
Lôi Ti Ti thật muốn chết mà, nhưng tiểu ác ma trong lòng vẫn không ngừng nhảy
loạn: NND, hơn hai mươi năm, lão nương rốt cục báo thù được rồi~
Lôi Ti Ti ho khan một tiếng: “Nguyên lai anh không mặc gì a, hắc hắc hắc hắc
hắc hắc hắc...”
Mặt ửng hồng, hơi đỏ, cực đỏ.
Ngụy Dịch rút khăn tắm trong tay cô, che lại, nghiêng người tới: “Cũng không
phải chưa xem qua.”
Hơi thở nóng ẩm của Ngụy Dịch thiêu đốt tai cô, giọng trầm thấp quyến rủ nổ
tung bên tai cô, Lôi Ti Ti điên rồi:
Nhớ lúc ấy nhỏ, tôi không ngực mà anh cũng không eo... chuyện năm tuổi hai
người tắm chung thì anh ta nói làm gì?!
Nếu người bị hại vẫn bảnh bao như trước, cô lại rối rắm liền thành hẹp hòi. Hạ
quyết tâm, Lôi Ti Ti dọn dẹp hành lý xong, mở laptop, bắt đầu đăng nhập vào
Mộng Tưởng Quốc.
Vừa mới vào, [Hoa Trứ Triệu Triệu'> liền phát tới một tin tức: “Lôi Ti nhanh
chút, chúng ta sắp công thành rồi!”
[Phỉ Ngã Lôi Ti (không phải là Lôi Ti)'>:? _? Ha, tôi tới liền.
Mộng Tưởng Quốc là game mới nhất, mở chưa tới nửa năm. Thế giới ở đây chia
thành ba giới: người tiên, yêu, phần có vẻ đặc sắc chính là kiến quốc lập
nghiệp. Nhưng bây giờ cấp bậc của mọi người vẫn còn thấp, bản phục tạm thời còn
chưa có thể xây thành bang phái.
Đánh thắng được đại boss Nghịch Thiên hộ thành mới có thể lấy được Hổ phù xây
thành, thật sự là quá khó khăn ><
Cứ như vậy, Lôi Ti Ti hy sinh anh dũng chìm đắm vào đó không thể thoát ra.
Lúc này trong không khí yên lặng, NPC khuất cái lên tiếng: “Tiểu cô nương, cô
nhìn tôi như vậy là có ý tứ với tôi àh?”
NPC này cô nhận ra. Ngay từ đầu mọi người đều nhận định NPC này có nhiệm vụ ẩn
tàng, cho nên thường xuyên tặng tiền cho anh.
Kết quả nửa năm sau, NPC vẫn là một NPC, tiền thì một đi không trở lại. Người
chơi đều rất phẫn nộ: “Đúng là cái game cạn bã mà, thế nhưng dựa vào chỗ này để
thu tiền!”
Chỉ có Lôi Ti Ti vẫn kiên trì. Kỳ thật cô chính là chịu đả kích trong hiện thực
nên ở đây tìm chút an ủi. Nhà Lôi Ti Ti có dạy nếu gặp phải ăn xin, cô ít nhất
cũng phải đưa 1 đồng năm hào. Nhưng đi tới thành phố B, Lôi Ti Ti lại bị cười
nhạo:
“Ti Ti, có tiền như vậy ~ không bằng giúp đỡ tôi đi?”
“Hắc hắc, Ti Ti đừng ngốc nữa, những tên ăn xin này đều là tập đoàn lừa đảo ~”
“Bây giờ còn có... Người lương thiện như vậy. Đúng là liếc mắt nhìn thiếu một
cái a, hì hì.”
Lôi Ti Ti buồn bực. Chức nghiệp ăn xin là có, nhưng nó cũng không phải nhiều
lắm...
Nhìn thấy ông già tóc hoa râm, Lôi Ti Ti liền nhớ tới ông ngoại đã qua đời,
thật sự, buồn mà?
Vì thế Lôi Ti Ti mỗi ngày ở Mộng Tưởng quăng tiền, tuy rằng bị người khác cho
là đại ngu ngốc.
Không thể tưởng được khất cái đại ca tự kỷ như vậy, sớm biết cô sẽ không...
Tên khất cái đại ca nói tiếp: “Aiz, đáng tiếc, tôi sớm có người trong lòng,
suốt đời này ngoại trừ Phù Dung tỷ không cưới ai khác... Bất quá, niệm tình cô
là người lương thiện, như vậy đi, tôi đem sở học suốt đời truyền thụ cho cô.”
Sách kỹ năng đưa tới cửa tại sao lại có thể cự tuyệt? Lôi Ti Ti run rẩy tiếp
nhận.
Tiếp theo, hệ thống nêu lên nói: “Chúc mừng bạn, hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng
‘người ngốc phúc ngốc’, đạt được kỹ năng ‘diệu thủ không không’. Nhiệm vụ ẩn
tàng sau khi hoàn thành vĩnh viễn mất đi hiệu lực.”
Lôi Ti Ti buồn bực đến: đừng có nói quá vậy, tôi đâu có ngốc ><
Lúc này Lôi Ti T