Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Giấc Mộng Quân Doanh

Giấc Mộng Quân Doanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326631

Bình chọn: 8.00/10/663 lượt.

là ai?”

Diệp Bành Đào hừ một tiếng trả lời: “Là đoàn chủ lực của chúng ta, lính trinh sát đặc biệt, anh nào có tư cách lãnh đạo chứ”.

Ánh mắt Cố Lăng Vi chợt lóe lên, làm động tác nghiêm, chào theo nghi

thức quân đội: “Xin lỗi Diệp liên đoàn trưởng, quấy rầy rồi, tạm biệt”.

Cô sẽ không bao giờ…. để ý đến Diệp Bành Đào nữa, xoay người bước ra

ngoài, ánh mắt Diệp Bành Đào bùng ra lửa, hất tay cô gái bên cạnh, hét

lên: “Cố Lăng Vi, em mà dám ra khỏi cửa thì chúng ta chia tay”.

Thân thể Cố Lăng Vi cứng đờ, xoay người nở nụ cười với anh: “Sao cũng được, Diệp Bành Đào, anh muốn hù dọa ai, tôi hi vọng anh nói phải giữ

lời, tạm biệt”.

Nói xong quay đâu bước nhanh, ngẩng đầu ưỡn ngực thắt lưng thẳng tắp

Cố Lăng Vi chạy rất nhanh, ngay cả Trịnh Viễn phía trước cũng không thấy, chớp mắt đã ra khỏi đoàn Hồng Liên

Tôn Bằng đứng ngoài của choáng váng, rốt cục là chuyện gì.Trịnh Viễn

nhìn thấy bóng của Cố Lăng Vi: “Tôn Bằng, cậu đứng đây làm gì, đi làm gì thì đi đi”.

Tôn Bằng như được đại xá, quay đầu chạy trốn, còn nhanh hơn thỏ,

giống như sợ gặp vạ lây.Trinh Viễn còn chưa đẩy cửa ra đã nghe rầm một

tiếng, sau đó là tiếng gầm nhẹ của Diệp Bành Đào: “Trầm Hiểu Nguyệt cô

cút ngay cho tôi”.

Một tiếng thét chói tai, Trầm Hiểu Nguyệt kinh hoàng nước mắt như mưa lao ra, nhìn thấy Trịnh Viễn mặt lại càng khó coi, không nói gì vội bịt mặt mà chạy, Trịnh Viễn cúi đầu suy nghĩ, đẩy cửa bước vào, trong phòng một đống hỗn độn, chiếc ghế rắn chắc đã nát thành năm sáu mảnh, mảnh gỗ văng khắp sàn

Trịnh Viễn nhìn xong quay đầu nói: “Tiểu Lưu, cái ghế này giá trị lắm đấy, phải khấu trừ vào lương”. Tiểu Lưu ở phía sau vội gật đầu, thở

cũng không dám thở manh, hai người lính phía sau vội dọn dẹp chỉnh tề

rồi đi ra ngoài. Trịnh Viễn rót ly trà, nhìn thoáng qua mặt mày như hổ

báo của Diệp Bành Đào, đưa sang: “Sao thế, lại cãi nhau à?”

“Cãi con khỉ, lần này chia tay thật rồi”. Diệp Bành Đào hầm hừ nhận ly nước uống một ngụm, phốc…. toàn bộ phun lên mặt đất.

“Viễn, mẹ nó, cậu muốn bỏng chết tôi à, lấy nước nóng làm gì”.

Trịnh Viễn vô tội khoát tay: “Nước vốn nóng mà, ai bảo cậu vội uống ngụm lớn thế”.

Nói xong còn cẩn thẩn đánh giá Bành Đào một lát: “Thật sự hết, chia tay, từ nay về sau sẽ không gặp Cố Lăng Vi nữa?”

Diệp Bành Đào cứng cổ nói: “Ừ, xong, lần này hoàn toàn xong rồi”.

Trịnh Viễn gật đầu rồi đứng lên: “Tốt lắm Diệp Bành Đào, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, là bạn thân cũng là bằng hữu, chúng ta không thể

làm kẻ địch, năm đó cậu cũng biết mình thích Lăng Vi, cho nên cậu chia

tay thì mìn sẽ theo đuổi Lăng Vi…”

“Cậu dám”.

Trịnh Viễn còn chưa nói xong, Diệp Bành Đào đã kéo áo anh lên, Trịnh

Viễn đẩy tay ra, sửa lại áo mình: “Sao không dám, cậu bảo xong rồi mà,

Lăng Vi tốt như vậy, mình theo đuổi có gì sai chứ, nước phù sa không

chảy xuống ruộng ngoài không phải sao?”

Diệp Bành Đào đặt mông xuống ghế nói: “Viễn, được rồi, cậu đừng phiền thêm nữa, cậu biết đời này mình không bỏ Lăng Vi được mà”.

Trịnh Viễn nửa giả nửa thật nói: “Ồ thật là đáng tiếc, mình đợi nhiều năm như vậy, tưởng là có cơ hội chứ”.

Diệp Bành Đào ngẩng đầu nhìn anh một hồi, nói: “Viễn, lâu như vậy cậu vẫn không buông tay được sao, nếu không đến bây giờ cậu không phải cô

đơn, mình biết bác Trịnh và dì thúc dục cậu lâu rồi”.

Trịnh Viễn chuyển mắt, chăm chú nhìn cành lá cây bàng ngoài cửa, xanh tươi, một loại bất khuất không nói nên lời, nửa ngày mới nói: “Bành

Đào, tính cách phù hợp mới có thể làm bạn, không phải ai cũng may mắn

gặp được người đó, cho nên Bành Đào, cậu phải biết quý trọng”.

Diệp Bành Đào xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Cô bé ấy vào đội điều

tra đặc biệt, là biên chế mới của đoàn chúng ta, cậu cũng không phải

không biết, không chỉ làm nhiệm vụ điều tra, còn phải hỗ trợ địa phương

khi cần, nguy hiểm lớn lắm, Viễn, mình sợ, cô bé ấy thích thể hiện như

thế, một công việc nguy hiểm như vậy với cô ấy lại càng nguy hiểm hơn,

dù gì mình cũng là bạn trai cô ấy, nhưng chuyện lớn thế cô ấy bàn với

mình trước cũng không có, trong mắt cô ấy cho tới bây giờ cũng không có

Diệp Bành Đào mình, từ đầu tới cuối đều là mình mặt dày theo cô ấy thôi, tới bây giờ cũng vẫn như thế”.

Giọng nói suy yếu.Trịnh Viễn vỗ vỗ vai anh: “Nếu cô ấy thương lượng trước với cậu cậu sẽ đồng ý cho cô ấy đi sao?”

“Nằm mơ đi, nếu mình mà biết xem mình xử cô ấy ra sao, dám làm cái chuyện nguy hiểm như thế”.

Nghe Diệp Bành Đào nói xong, Trịnh Viễn bật cười nói: “Bành Đào, mình nhớ hồi học trung học cậu có không ít bạn gái, vừa rồi còn Trầm Hiểu

Nguyệt kia nữa, chưa đến một tháng, trịnh độ phong lưu của cậu cũng

không thua Tây Môn Khánh đâu”.

“Mẹ nó, cậu ghen tị với mình hả, cái gì mà Tây Môn Khánh chứ, mình còn chưa đạt cấp độ đó đâu”.

Trịnh Viễn nở nụ cười: “Cho nên lúc trước cậu bảo theo đuổi Lăng Vi,

lúc đó mình cũng có tư tâm, nhưng ở phương diện khác, mình cũng sợ cậu

không chung tình, sẽ tổn thương Lăng Vi, dù sao Lăng Vi cũng không giống với những người bạn gái trước kia của cậu, cho nên sau khi thấy cậu vất vả theo đuổi như vậy