
mới biết là thật, nói thật chứ, chuyện này cũng
ngoài dự liệu của mình, nhưng mà mình không hiểu, Bành Đào, cậu thích
Lăng Vi vì cái gì?”
Diệp Bành Đào ngẫm nghĩ cẩn thận: “Thực ra mình cũng không rõ nữa,
nhưng chỉ cần thấy cô ấy, sẽ cảm thấy lòng vui vẻ, cô ấy cười với mình,
mình sẽ cảm thấy tâm tình sáng hẳn lên, cô ấy… không … để ý mình, mình
sẽ cảm thấy chán đến chết, tình cảm đó lạ kì nhưng lại mãnh liệt lắm,
chỉ cần gặp cô ấy, lí trí cũng không khống chế được, Lăng Vi cũng hỏi
mình vì cái gì, lúc ấy mình không biết, nhiều năm như vậy, mình vẫn
không hiểu được”.
Trịnh Viễn ngạc nhiên: “nếu Lăng Vi giống với Trầm Hiểu Nguyệt kia,
yếu ớt, cho dù bộ dạng có xinh đẹp, chắc chắn cậu cũng trêu đùa một lát
thôi, Bành Đào, cậu có nghĩ tới không, bởi vì Lăng Vi kiên cường với lý
tưởng quân nhân như thế, cậu mới thích đến mức không kiềm chế được,
trong lòng cô ấy sục sôi nhiệt huyết, cô ấy tham gia quân ngũ không phải để thanh nhàn hay tiến cấp, hay là vì cuộc sống sau này, cô ấy là vì lý tưởng mà thôi, cô ấy muốn chứng minh mình xứng đáng làm một nữ binh”.
Trịnh Viễn ngừng một lát rồi tiếp tục: “Cái gọi là nam nhi phải mang
ải đi năm mươi châu, Lăng VI dù không phải nam nhi những cũng không phải loại thích ăn ngồi nhàn hạ, yêu thương một cô gái như thế không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng Bành Đào việc duy nhất cậu nên làm, là đứng sau yên lặng chống đỡ cho cô ấy, lúc cô ấy mệt, cho cô ấy một nơi để
nghỉ ngơi, nếu không làm được thì thứ cho mình nói thẳng, hay buông cho
cô ấy đi, nếu cậu muốn nuôi một con chim hoàng yến, thì mình khẳng định
luôn, Lăng Vi không phải, cô ấy là một con chim ưng bay lượn trên bầu
trời, sống bên người chỉ làm hao mòn chí khí cô ấy mà thôi, mình nghĩ
Lăng Vi là như thế, người mà trong lòng cậu thích”.
Diệp Bành Đào không khỏi nở nụ cười: “Viễn mình phát hiện cậu làm chỉ đạo viên càng lúc càng lành nghề đấy, đạo lý lớn như thế mà giảng giải
rất rõ ràng”.
Vỗ vỗ vai anh: “Rất có tiền đồ đó, mình thấy đoàn chính ủy sớm muộn
cậu cũng lên tới thôi, được rồi, cậu giúp mình hiểu rõ rồi, đừng có tìm
mấy cô bé đoàn văn công nữa đấy, bạn thân đi trước đây”.
Nói xong quay người hấp tấp chạy đi, thẳng đến nơi Lăng Vi đóng quân, tìm một vòng thế nhưng cả cái bóng cũng không tìm được, Diệp Bành Đào
càng sốt ruột, nghĩ lại câu nói lúc nãy, cô bé này muốn làm thật à, thật muốn cắt đứt với mình sao, gọi điện thoại cho gia đình, cũng không có.
Diệp Bành Đào lấy xe jeep chạy đến căn nhà nhỏ của hai người.Một
tháng không có người ở, không khí trong trẻo nhưng cũng có phần lạnh
lẽo, Diệp Bành Đào toát mồ hôi lạnh.Chỉ một chớp mắt thế thôi mà cô bé
kia đã biến mất không tăm tích.Khẽ cắn môi, Diệp Bành Đào vừa tức vừa
vội.
Cố Lăng Vi ở đâu ư, lần này Cố Lăng Vi thực sự bị Diệp Bành Đào làm
cho tức chết rồi, tuy là cãi nhau vô số lần, chia tay cũng không ít bận, nhưng lần này cô không giữ được bình tĩnh, tuy là từng nghe về tiểu sử
phong lưu của DIệp Bành Đào rồi, nhưng dù sao cũng là nghe nói, cô còn
chưa gặp qua bao giờ, lúc này đây quá khứ phong lưu đó lại xảy ra trước
mắt, kích thích này cô không chỉu nổi.
Điều làm cô tức giận nhất là Diệp Bành Đào thế mà không thèm giải
thích, còn hét lên với cô nữa, quả thực quá đáng mà, chia tay thì chia
tau, tốt thôi, suốt này quấn quýt lấy cô đòi kết hôn này nọ, nói giỡn
hoài, giờ mới vào được đội trinh sát, kết hôn đương nhiên là không được
rồi, hơn nữa thái độ đó của Diệp Bành Đào cũng ít nhiều xúc phạm đến Cố
Lăng Vi.
Tỉnh táo hơn một chút, cảm giác khổ sở càng nhiều hơn, Lệ Hồng thì
bặt vô âm tí, Diệp Bành Đào lại cố tình gây sự, Cố Lăng Vi thấy tâm tình của mình thấp đến cực điểm rồi, trong phòng thường trực lấy điện thoại
gọi cho Chu Tử Phong.
Điện thoại vàng lên hai tiếng thì có người nhận máy, qua microphone
truyền đến tiếng trầm như violon của Chu Tử Phong: “…Tiểu Vi Vi hôm nay
sao nhàn hạ thế, huấn luyện không phải gấp rút lắm sao?”
Cố Lăng Vi tâm tình cũng dần tôt hơn một ít: “Huấn luyện xong rồi,
anh, em qua khảo hạch rồi, mười ngày nữa sẽ thành lính điều tra đặc biệt rồi, thế nào, anh vui không?”
Chu Tử Phong điều chỉnh ống nghe, cười nói: “em giờ đang ở đâu?”
Cố Lăng Vi ngẩn ra: “Ở khu em đóng”.
Chu Tử Phong nở nụ cười: “nếu Vi Vi của chúng ta qua được khảo hạch, anh làm chủ mời em gái một bữa cũng là việc phải làm nhỉ?”
Cố Lăng VI không chút khách khí gật đầu:” Được!Em muốn ăn một bữa hải sản lớn, đồ ăn của bọn em đúng là hủy diệt vị giác của em mà, nhu cầu
cấp bách là phải ăn mỹ thực kích thích nó lại”.
Chu Tử Phong cười trầm: “Được, em chờ anh ở đó, năm phút nữa anh đón em”.
Cố Lăng Vi nhớ Chu Tử Phong hay nói giỡn, cũng cười phối hợp: “ĐƯợc, em chờ anh mang hỏa tiễn đến đón em”.
Chu Tử Phong khóe miệng nâng lên: “Xem ra phải khiến Tiểu Vi Vi thất
vọng rồi, hỏa tiễn thì không có khả năng, xe việt dã thì không biết có
được không đây”.
Cố Lăng Vi kinh ngạc ngẩng đầu, thẳng phía trước cửa lớn khu đóng
quân, một chiếc xe việt dã đời mới dừng lại, CỐ Lăng Vi mở to hai mắt
thấy Chu Từ P