
có Diệp Bành Đào
thôi, nhìn lướt qua dãy số, Cố Lăng Vi khẽ cười: "Diệp Bành Đào hôm nay
mặt trời mọc đằng tây à, anh sớm thế đã dậy..."
Cố Lăng Vi trêu chọc vài câu, bên kia lại im lặng lạ kì. Cô giật mình chần chờ nói: "Diệp Bành Đào..."
"Vi Vi em phải nhớ kĩ, anh yêu em, rất rất yêu..."
Diệp Bành Đào nghẹn rất lâu mới nói ra một câu không đầu không đuôi
như thế, Cố Lăng Vi đỏ mặt, cầm điện thoại hồi lâu mới nói: "Vâng....em
cũng thế".
Sắp chia tay đội trinh sát, tâm tình Cố Lăng Vi rất khó có thể
hình dung, tuy thời gian ngắn ngủn không đến một năm, nhưng đội điều tra lại khiến cho cô có cảm giác thân thiết, không hề giống với khi ở
trường quân đội, nơi này có các chiến hữu cùng nhau cố gắng, có đội
trưởng dốc lòng thao luyện.Vu đội trưởng, cô Lưu, ra khỏi trường đến đội điều tra, Cố Lăng Vi biết rõ, các chị đều cho cô rất nhiều cơ hội và sự quan tâm, cô có ngày hôm nay cũng là nhờ đó.Đội trưởng Vu luôn lạnh
lùng nghiêm khắc nay cũng có vẻ thân thiết nhìn cô Hà Hiểu Vân, và
Trương Lệ Hồng, anh mắt có những ý nghĩa phức tạp mà sâu xa, có tự hào,
cũng có tiếc nuối không nói được.
Về Hà Hiểu Vân, Cố Lăng Vi bắt đầu bội phục ba cô ấy, là một quân
nhân, là một người cha, ông cực kì đáng kính nể, cho dù biết con gái
mình vào nơi nguy hiểm, nhưng vẫn dứt khoát tôn trọng ý kiến của cô, còn hỗ trợ thuyết phục mẹ, tuy mất hơn 10 ngày nhưng cuối cùng Hà Hiểu Vân
cũng có thể cùng các cô đi tập huấn.Kết quả này thực ngoài sự mong đợi
của Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng, nhưng cũng hết sức vui sướng, dù sao
ba người cùng nhau đi tới bước đường này, trải qua những thăng trầm, tôi luyện, qua bao gió lửa, các cô muốn cùng nắm tay nhau bước đi, vượt qua đỉnh núi, đi thi tài cùng các nữ binh khác nhau giữa trời cao biển
rộng.
Nhóm chiến hữu hâm mộ nhiều, nhưng cũng có phần ảm đạm, hơn nữa ban
tăng cường đi một lúc những ba người chủ chốt, Trần Thụ Hoa tuy đảm nhận chức đội trưởng nhưng cũng không hào hứng nổi, không khí u sầu quá mức, cô Lưu đành ho khan hai tiếng nói: "Dù là thế nào, ba người cũng phải
nhớ rõ, các cô là lính của đội điều tra đặc biệt, có thể đi tập huấn là
niềm kiêu ngạo của chúng tôi, cho nên tôi hi vọng các cô nếu đi, sẽ
không phải trở về, không cần quay đầu nhìn lại, chỉ cần hướng tới trước, vì tổ quốc, vì nhân dân, làm một người lính tốt"
"Rõ"
Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng đồng thanh hô to mạnh mẽ.Vu
đội trưởng đi tới, sửa lại mũ trên đầu Trương Lệ Hồng, vuốt vết nhăn
trên cổ áo Hà Hiểu Vân, đi đến trước mặt Cố Lăng Vi, cô đánh giá một
lượt rồi nói: “ Nhớ kĩ lời cô Lưu nói, đi thì không được về, biết chưa?"
Ba người chào theo nghi thức quân đội: "Rõ, đội trưởng"
Ba người thẳng tắp bước lên xe jeep, Trần Thụ Hoa phía sau lớn tiếng
hét: "Đội tăng cường cúi chào, tạm biệt cựu phân đội trưởng".
Bịch một tiếng, mười người đội tăng cười nhất loại cúi chào, tiếng
nói trong trẻo vang vọng khắp đoàn bộ: "Chào cựu phân đội trưởng..."
Cố Lăng Vi xoay người, chào theo nghĩ thức quân đội rồi nói to: "Tôi ở đội đặc công chờ các bạn".
Nói xong ba người lên xe jeep nhanh chóng rời đi.Ra khỏi khu đóng
giữ, tất cả không hẹn mà cùng quay lại nhìn, Uông chính ủy phía trước
nói: "Nhớ kĩ đội điều tra, nhớ kĩ đoàn 358 chúng ta, đi đến đâu cũng
không được quên mọi người cũng là lính đoàn 358".
Ba người Cố Lăng Vi nghiêm túc gật đầi, Uông chính ủy thản nhiên nở
nụ cười, đoàn 358 bọn họ bởi vì ba cô gái này bây giờ đã có tiếng trong
quân khu, ông chợt nhớ tới lời hùng hồn của Chu đội trưởng: "Lính đội
điều tra được tôi luyện tốt rồi lại giao cho đội đặc công, tương lại
không xa đội đặc công chính là người dưới trướng đoàn 358 chúng ta
thôi".
Nghĩ đến đây Uông chính ủy không khỏi bật cười, điều đó cũng đáng chờ mong không phải sao.
Tới sư bộ rồi đổi xe, ba người được đưa đến khu đóng quân bí mật
trong núi, xuất phát từ vùng ngoại thành của thành phố B, ba người Cố
Lăng Vi nhìn thoáng qua, không ngờ mình lại bị đưa đến vùng tân cương
Tây Tạng, dù sao các đội đặc chủng đều từ nơi này mà ra cả. Tham mưu đưa các cô đến đại viện rồi đi, trong đó đã có mấy chục ba lô của nữ binh,
chắc là người được quân khu khác cử đến, ai cũng đầy khí thế, nhưng mà
giờ cũng chưa biết nhau cho nên không ai hỏi thăm nói chuyện gì cả. Hà
Hiểu Vân thấp giọng nói: "Lăng Vi, thấy không, một đám nữ binh này không biết làm sao mà sống cùng, cừ thật, mắt trên đỉnh đầu, kiêu ngọa quá
thể".
Trương Lệ Hồng gật đầu: "Ai cũng từ nơi khác đến, nhìn thấy chúng ta
cũng giống như chiến hữu thôi, sao không thân thiết chút nào".
Cố Lăng Vi mỉm cười: "Cậu cũng không quản được việc ở cùng với ai
đâu, đội trưởng Vu không phải nói rồi à, ai đến đây cũng là người xuất
sắc nhất, cho nên kiêu ngạo cũng đúng thôi".
Hà Hiểu Vân bật cườ đầy đắc ý: "Thôi đi, mình đây khiêm tốn"
Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng đồng thời bật cười, đột nhiên có một
giọng nói yếu ớt nhưng cực kì hưng phấn: "Lăng VI, Lệ Hồng, Hiểu Vân,
các cậu đến đây sao..."
Ba người ngơ ngác, từ trong đám người một thân ảnh yểu điệu nhỏ nhắn, b