
n từ hệ thống mạng Tân Quý sang nhà đất Tân
Quý, công ty anh ta xây dụng cái tòa nhà đó, giá thành đắt kinh khủng vậy mà
vẫn tranh giành nhau mua.”
Giai Kỳ đột nhiên thấy đau đầu, mắt cũng mở to ra, đưa tách hồng trà lên miệng
uống một hớp, nóng quá, làm bỏng cả đầu lưỡi, rốt cục là vì lúng túng không
biết làm sao, cứ như là trúng tà
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh Hòa Bình, Học viện Ngoại ngữ và học viện Điện
tử cùng nhau tổ chức vũ hội, cô bị bạn cùng phòng lôi di, nhưng không biết
khiêu vũ, đành ngồi một ngóc uống nước ngọt. Mạnh Hòa Bình ngồi bên cạnh cô, cô
uống nước ngọt anh hút thuốc. Tư thế hút thuốc của anh rất đẹp không giống một
số nam sinh khác chỉ ra vẻ làm bộ làm tịch. Sau đó trong dòng người khiêu vũ có
người gọi lớn: “Hòa Bình, Hòa Bình!”
Anh không trả lời, cúi đầu lại châm thêm một điếu thuốc.
“Anh dùng diêm quẹt, nhiều năm nay Giai Kỳ không thấy có người dùng diêm quẹt,
một que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhành quẹt bên ngoài thành hộp, nổi lên một
đốm lửa xanh âm u. Anh dùng tay dập tắt đốm lửa, giữa những ngón tay lộ ra ánh
sáng đỏ lờ mờ, giống như ánh bình minh nhàn nhạt lúc mặt trời mọc. Giai kỳ cảm
thấy hiếu kỳ, không tránh khỏi nhìn thêm một lúc, anh ngẩng đầu lên cười với
cô, lộ ra một hàm răng đều trắng tinh.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào tay mình, anh rút ra hộp thuốc lá đưa cô : “Hút
thuốc không?”
Cô lắc đầu quầy quậy, sau đó lấy dũng khí hỏi: “Có thể cho tôi xem hộp diêm của
bạn một lát được không?”
Anh ngớ ra một lúc, liền đưa cho cô cả hộp diêm
Không hiểu vì sao nhiều năm sau đó Giai Kỳ lại có thói quen sưu tầm hộp quẹt
diêm, cho dù là ở khách sạn hay là đi dự tiệc, lúc nào cũng đem về nhà hộp quẹt
diêm. Nhiều năm như vậy cô đã sưu tầm được hơn một nghìn hộp quẹt diêm đủ kiểu
dáng và màu sắc, đựng vào trong hộp giấy xếp gọn gàng vào dưới giường. Không ai
biết rằng ngày ngày cô đều ngủ trên một đống thuốc nổ lớn.
Nhưng đã nhiều năm như thế cô vẫn không tìm thấy chiếc hộp quẹt diêm giống nhứ
chiếc mà Mạnh Hòa Bình đã từng dùng, Cô cũng biết rõ là không thể tìm thấy,
chiếc hộp quẹt diêm đó là hàng sản xuất đặc biệt, bên ngoài không hề có bán..
Trước khi tan ca cô được biết sẽ phải đi ăn cơm cùng một vị khách quan trọng,
Sự cạnh tranh trong ngàng quảng cáo càng ngày càng quyết liệt, Công ty của cô
cũng có thể coi là một công ty hàng đầu, nhưng không thể không cố gắng hết sức
để lập nên công trạng. Cấp trên còn gọi bằng một cái tên mỹ miều đó là “ Tăng
cường giao tiếp”, Châu Tịnh An rất phản cảm đối với việc này, nói: “Đúng là coi
chúng ta như người phục vụ !” Nhưng là kẻ làm công ăn lương, làm sao mà có thể
không cúi đầu được chứ.
Đi ăn cơm Thái Lan, Giai Kỳ không chịu được mùi vị của cá, miễn cưỡng nuốt món
canh Đông Âm Công mà giống như là đang uống thuốc bắc, sau đó còn phải giả vờ
khen khách hàng đưa ra ý kiến rất có sáng tạo, sau ba tuần rượu ăn uống no no
say, nhìn thấy cấp trên và khác hàng đang bàn bạc vui vẻ lúc đó cô mới dám mượn
cớ vào phòng vệ sinh trang điểm lại, nhân cơ hội trốn ra ngoài hít thở không
khí trong lành.
Nhà hàng bố trí theo phong cách Đông Nam Á, hành lang vừa rộng vừa dài, một mặt
giáp với nước, một mặt là cánh cửa của những phòng ăn. Ở góc rẽ có một người
phụ nữ khóc nức nở, Giai Kỳ cảm thấy hiếu kỳ, Châu Tịnh An từng trêu cô nói sớm
muộn gì cũng có ngày cô cũng bị chết bởi sự hiếu kỳ của mình. Kết quả là sự
hiếu kỳ đó đã ép cô nhìn thấy một vở kịch tình yêu đau khổ, nhân vật nữ chính
khóc như mưa, nghiến răng nói: “ Nguyễn Chính Đông anh sẽ không được chết một
cách dễ dàng đâu!” rồi che mặt loạng choạng bước ra ngoài
Theo lý mà nói những trường hợp kiểu Quỳnh Dao như thế này nam nhân vật chính
sẽ lập tức đuổi theo, nhưng Nguyễn Chính Đông đó lại chỉ cười, đôi mắt Đan
Phượng hẹp dài sâu thẳm, trong nụ cười dường như có tà khí, chỉ đúng đó cúi đầu
mỉm cười, quẹt một que diêm bốc cháy rồi châm một điếu thuốc. Que diêm nhỏ dài
trắng tinh nhẹ nhàng quẹt bên ngoài thành hộp, đốt lên một đóm lửa nhỏ màu xanh
âm u. Anh ta dùng tay dập tắt đốm lửa, giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ
mờ, dường như ánh bình minh nhàn nhạt lúc mặt trời mọc.
Chiếc hộp quẹt diêm đó màu xanh nước biển đậm, một mặt chỉ có một ký hiệu hẹp
nhỏ, màu xanh đậm như hòa vào bên cạnh màu đen của ký hiệu, bỗng nhiên sáng lên
dưới ánh đèn, giống như tạo ra bột nhũ bạc. Giai Kỳ không kìm được nhìn chằm
chằm vào chiếc hộp quẹt, cho đến khi Nguyễn Chính Đông đặt nó vào lòng bàn tay
cô, cô mới hơi mơ hồ quan sát người đàn ông đó một lần nữa
“Hút thuốc không?” Anh ta hỏi
Giọng nói rất hay, dưới nền hành lang có treo những chiếc đèn giấy, ánh sáng có
màu vàng cam ấm áp, khuôn mặt anh ở trong bóng tối, dường như mập mờ không rõ
ràng, Giai Kỳ không ngờ rằng anh ta lại hỏi câu hỏi đó, bất giác đờ đẫn
Sau đó Nguyễn Chính Đông nói một câu: “Sở trường của cô là đờ đẫn.”
Giai Kỳ nghe thấy quen quen, sau đó mới lờ mờ nghĩ đến Phạm Liễu Nguyên. Sở
trường của Bạch Lưu Tô là cúi đầu, cúi xuống hở chiếc gáy trắng ngần, nghe như
tình cả