
ởng đi ăn mấy món ăn vặt ở trong trấn nhỏ.
Nhìn thấy có quán bán món đậu phụ thúi thì Vinh Hưởng đã chạy trốn thật
xa, đứng ở góc đường trừng mắt lạnh lùng nhìn Vinh Nhung. Vinh Nhung
cười híp mắt cầm một cái hộp nhỏ chạy đến trước mặt Vinh Hưởng, đem một
miếng đậu hủ đen thùi đưa đến trước mặt anh. Vinh Hưởng bịt mũi, chán
ghét giễu cợt cô: "Một cô gái lại thích ăn thứ có khẩu vị nặng như thế
này, cẩn thận cẩn thận sau này gả..." Suy nghĩ một chút lại nhíu mày
không lên tiếng.
Vinh Nhung không để ý đến vẻ mặt buồn bực của anh, vô cùng cố chấp mà
giơ miếng đậu hủ thúi lên, "Anh nếm thử một miếng đi, ăn rất ngon đấy."
Thấy Vinh Hưởng vẫn liều chết không theo, Vinh Nhung tức giận: "Thứ em
thích, anh dám không thích!"
Vinh Hưởng hết cách, ngừng thở cắn một miếng, trực tiếp nuốt xuống. Vinh Nhung ném cho anh một ánh mắt xem thường: "Anh cho rằng anh là Nhị sư
huynh nuốt quả nhân sinh hả, một miếng nữa."
Vinh Hưởng hít vào một hơi, thấy chết không sờn tiếp tục cắn một miếng.
Vinh Nhung cười hư hỏng nói: "Không được nuốt đó nha, nếu nuốt vào sẽ
phạt anh ăn toàn bộ, buổi tối tiếp tục mua một trái sầu riêng, hai chúng ta mỗi người một nửa."
"..." Vinh Hưởng buồn bực nhìn người trước mặt phe phẩy cái đuôi, tại sao cô thích ăn cái gì thì cái đó anh đều ghét vậy!
Mới đi dạo được một nữa trấn cổ thì thời tiết thay đổi. Mây đen nặng nề
xếp thành tần, không khí dường như cũng trở nên u ám. Gió mùa đông lúc
nào cũng rất lạnh, Vinh Hưởng chà sát hai cánh tay phong phanh của cô,
ôm cô chuẩn bị trở về khách sạn. Đáng tiếc động tác hai người không
nhanh bằng ông trời, còn chưa về tới khách sạn thì trời đã bắt đầu đổ
mưa to.
Quần áo và tóc bị ướt đều dính ở trên người, mặc dù Vinh Hưởng đã cởi áo khoác che ở trên đỉnh đầu của cô nhưng vẫn không tránh khỏi bị mưa tạt
cho ướt sũng. Về tới phòng thì hai người đều đã trở thành con vịt nước.
Vinh Hưởng pha nước nóng để Vinh Nhung đi tắm, còn mình thì tìm khan
lông lau tóc.
Lúc Vinh Nhung đi thì đúng lúc Vinh Hưởng quay đầu lại, khăn tắm của
khách sạn quá ngắn, chỉ che đến bắp đùi của cô. Làm cho Vinh Nhung căng
thẳng xấu hổ mà che lấy đối chân, tóc rũ xuống ở một bên trên bả vai, có chút không được tự nhiên nhìn anh, "Em tắm xong rồi."
"... À, vậy đến lượt anh tắm."
Phòng tắm của khách sạn thiết kế hết sức biến thái, là dạng kính mờ áp
vách tường. Ở bên ngoài có thể nhìn thấy bóng người không rõ ở bên
trong, vừa rồi anh sớm đã nhìn thấy nước chảy xuống dáng người trắng
muốt của cô. Ở trong phòng tắm, Vinh Hưởng thầm cười nhạo chính mình,
quả nhiên Liễu Hạ Huệ không phải ai cũng có thể làm được, nếu cứ tiếp
tục như vậy, thật sự không dám bảo đảm mình có thể khống chế được.
Điều chỉnh lại nước ấm, Vinh Hưởng từ từ nhắm hai mắt để nước chảy từ
vòi sen chậm rãi phun ra ở trên mặt mình, thuận theo lồng ngực chảy
xuống phía dưới, tình cảm không an phận trong cơ thể từ từ lắng xuống.
Nghe được âm thanh mở cửa kính của phòng tắm, hai tay của Vinh Hưởng
đang vỗ ở trên hai gò má dừng lại một chút. Tim đập dường như có chút
mất khống chế.
Cánh tay mềm mại nhẵn nhụi vòng ở bên hông của anh, hai má của Vinh
Nhung khẽ cọ vào bờ lưng đầy nước của anh. Bàn tay nhỏ bé chuyển động ở
trên cơ bụng rắn chắc của anh. Dục vọng ở trong cơ thể mới được Vinh
Hưởng đè nén xuống lại tiếp tục mãnh liệt, bàn tay to cầm lấy bàn tay
nhỏ không an phận của cô, từ từ dâng lên xoay người lại nhìn thẳng vào
mắt cô.
Mái tóc đen còn ướt rũ ở trước ngực, hai má ửng đỏ. Toàn bộ tế bào khát
vọng trong cơ thể đều bị đánh thức, cái gọi là dây cung lý trí kia trong nháy mắt cũng đã đứt đoạn. Anh cúi người xuống hôn cô, sức lực mạnh mẻ
ép cô lùi về phía sau, bước chân nghiêng ngả đụng vào tường gạch ở phía
sau lưng, cảm xúc mát mẻ khiến cô cảm nhận được một chút mát mẻ.
Vinh Hưởng vội vàng ở trong miệng cô tìm kiếm, một cánh tay vòng qua eo
đỡ lấy cô, cánh tay còn lại chống ở trên vách tường giúp cô kéo giảng
khoảng cách với nền tường gạch.
Động tác của hai người vừa lỗ mãng vừa vội vàng, dường như là muốn kịch
liệt và khẩn trương chiếm lấy nhau, cứ như đây là điều họ đã mơ ước lâu
nay.
Vinh Hưởng cắn nhẹ lên chóp mũi nho nhỏ của cô, nhỏ giọng nói: "Đồ ngốc, cứ muốn chọc anh. Ở trong này sẽ làm đau em."
Thân thể của Vinh Nhung không an phận cọ cọ vào người anh, giọng nói
ngọt như đường phèn: "Vậy anh tắm nhanh lên." Nói xong cô rời khỏi người anh, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Vinh Hưởng từ phía sau ôm lấy cổ của cô, ở bên tai cô phả ra hơi thở
nóng bỏng: "Không bằng... cùng tắm đi." Vinh Nhung còn chưa kịp lấy lại
tinh thần thì đã bị Vinh Hưởng ôm lên đi tới vòi sen, dòng nước ấm áp
bao bọc hai người cùng một chỗ.
Hai người dây dưa ngã lên trên giường, ra giường trắng tinh lập tức bị
thân thể chưa khô của hai người mà ướt thành một mảng lớn. Vinh Nhung bị anh ép đến không còn đường lui, thân thể mãnh khảnh không ngừng run
rẩy. Vinh Hưởng rất dịu dàng hôn cô vô cùng cẩn thận. Bởi vì cô ngước
mặt lên cho nên lộ ra gương mặt vô cùng nhỏ nhắn, làm cho anh tràn đầy
cảm