
Cho tới bây
giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ chết, ít nhất là trước năm năm mươi tuổi cũng sẽ không nghĩ đến, nhưng cái chuyện chưa
từng nghĩ tới này lại đột nhiên trở thành sự thật, cho nên mới có câu:
người tính không bằng trời tính.
Trôi lơ lửng ở trong không khí
lãng đãng hư vô mờ ảo, không còn bị thân thể trói buộc làm tôi cảm thấy
dễ chịu, thoải mái một cách lạ thường, giờ khắc này, tôi phát hiện thật
ra chết cũng không có gì đáng sợ.
Đang lúc tôi bay lượn rất cao hứng thì có một tiếng kêu sợ hãi hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Ai nha?! Tôi bay đến phim trường hồi nào vậy?
Trước mắt tôi xuất hiện một kiến trúc cung đình, kim bích huy hoàng, điêu lương họa tràng (*hình điêu khắc tinh xảo trên xà nhà, cột kèo), lần đầu tiên được chiêm ngưỡng khung cảnh này, thật là cực kì hoa lệ.
Nhìn kỹ lại thì thấy sau tầng tầng lớp lớp trướng rủ màn lụa mơ hồ có bóng người lay động, chẳng lẽ là đang quay phim?
“Ngươi đến rồi à?”
Thanh âm lười nhác khẽ vang lên, tôi ngẩng đầu, lại nhìn thấy một người cũng
đang trôi nổi lờ lững ở trong không khí giống như tôi, đó là một cô gái, một cô gái mặc cung trang dung nhan tuyệt mỹ.
“Cô…” Chắc cũng là hồn phách? Là hồn phách của một diễn viên… Chẳng lẽ là đang quay phim
thì chết? Tôi tò mò nhìn cô gái, mày như viễn sơn, mắt như thu thủy, da
như sáp đọng, thân tựa dương liễu, thật sự là tiếc cho một tuyệt thế
giai nhân, có điều tại sao tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy? Nữ diễn viên
đẹp như vậy, tôi không thể nào không biết nha!
Mỹ nhân nhìn tôi không nói lời nào, lại quay đầu nhìn về phía màn lụa, tôi nhìn theo ánh mắt nàng, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Ở đó có hai người phụ nữ đang đứng, một trong hai người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo tàn nhẫn không sao tả xiết. Người còn lại trang phục rõ ràng nhìn giống như cung nữ, sắc mặt tái nhợt, trong tay nắm chặt một cái chén bạch ngọc, trong
ánh mắt pha lẫn sợ hãi và hối hận nhìn trừng trừng vào cô gái nằm trên
mặt đất.
Nằm dài trên mặt đất là nguồn cơn khiến tôi kinh ngạc –
người đó và mỹ nữ đang đứng bên cạnh tôi giống nhau như đúc! Cùng một bộ y phục, cùng một khuôn mặt, chỉ khác là một người nhắm chặt hai mắt,
còn một người ánh mắt mông lung không nhìn ra cảm xúc.
“Người kia… là cô?” Tôi nhìn người nằm trên mặt đất, lại nhìn người bên cạnh, không biết vì sao, có dự cảm không tốt lắm.
“Ừ.” Ánh mắt mỹ nữ vẫn mông lung như trước, thanh âm lạnh nhạt, phảng phất
giống như đang nhìn một chuyện không liên quan đến mình xảy ra.
Tôi kinh ngạc nhìn cô nàng, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ bật ra.
Đây không phải là đóng phim, nhưng nhìn trang phục của những người này cũng không phải người hiện đại, đừng nói là, sau khi tôi chết, linh hồn
xuyên qua thời gian hoặc là không gian đi tới cổ đại nha, đã vậy đúng
lúc thấy một màn mưu sát, còn xuất hiện cùng linh hồn người chết… Thật
đúng là rối rắm mà!
Tôi bật cười, không nghĩ tới khi còn sống
nhàn nhã vậy mà sau khi chết đi lại ly kỳ quỷ dị như thế, đây có tính là một loại hình thức bồi thường không?
“Ngươi tên là gì?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên, không nghĩ tới cô ấy đột nhiên hỏi tên của tôi, “Tần Ưu. Còn cô?”
“Kỷ Vận.” Cô ấy nhìn tôi, nói: “Ta là Thục phi do hoàng thượng ngự phong,
người mặc trang phục cung trang phía dưới kia là Đức phi, còn cung nữ
Tiểu Nhị là thị tì thiếp thân bên người ta, đáng tiếc…”
Đáng tiếc cô ta bán đứng cô. Mới nhìn tôi đã đoán ra, cũng không nén được thoáng
cau mày, không hiểu được cô ta vì cái gì mà đột nhiên lại “hào hứng”
giảng giải cho tôi như thế, trực giác mách bảo đây chẳng phải chuyện gì
tốt.
“Ngươi có bằng lòng thay thế ta sống lại hay không?”
Cái này… “Cô có ý gì?”
“Nếu bằng lòng, từ nay về sau ngươi chính là ta, cũng giống như ngươi sống
lại một lần nữa vậy.” Cô nàng nhìn người phía dưới đang rời đi, vẫn lạnh nhạt như trước.
Đây là mượn xác hoàn hồn sao, có điều xem ra đối với tôi cũng không có chỗ nào không được. Tuy rằng hậu cung tối tăm
phức tạp, nhưng đây chẳng phải là cuộc sống tôi luôn muốn hướng tới sao?
“Nhưng dù sao tôi cũng không phải là cô.”
Tuy rằng hướng tới, nhưng tôi cũng không đến nỗi đắc ý vênh váo quá mà quên mất tình thế, thế giới xa lạ, hai bàn tay trắng lại hoàn toàn không
biết gì cả, cộng thêm cường địch vây quanh rình rập, nếu như không có
điểm bảo đảm, chỉ sợ rằng kết cục của tôi chính là ngồi chờ chết thêm
một lần nữa.
“Khi ngươi nhập vào cơ thể của ta lập tức có được
tất cả trí nhớ của ta.” Cô ấy nhìn tôi, khóe miệng như ẩn như hiện ý
cười, xinh đẹp đủ để điên đảo chúng sinh. “Người nhà ta đều là hồng nhân (*nắm giữ chức vụ quan trọng) trong triều, nếu như biết sử dụng đúng cách, đảm bảo ngươi không phải lo gì.”
Tôi lại nhíu mày, cái này không hợp tình hợp lý nha, có gia thế hậu thuẫn
cô ta như vậy, tại sao còn có thể bị hại chết nơi thâm cung? Nếu cô ta
là “chính chủ” mà còn không thể tự bảo vệ mình, vậy tôi là “giả” dựa vào cái gì mà không lo lắng? Cô ta có âm mưu gì?
“Ngươi đừng lo, ta
chỉ là chán ghét thôi, bằn