XtGem Forum catalog
Gian Phu Thắng Phụ

Gian Phu Thắng Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321760

Bình chọn: 9.00/10/176 lượt.

guyệt bình thản nói: “Ta không thương hại ngươi, ta chỉ nghĩ đến những người Song Tuyệt Cung có một cung chủ như chỉ thích cái hào

nhoáng bên ngoai đúng là bất hạnh của bọn họ, khuôn mặt đối với nữ nhân

là rất quan trọng, tuổi trẻ sẽ qua rất mau, ngươi muốn dùng vẻ mặt xinh

đẹp đến giữ lấy tình cảm nam nhân nhưng bản thân mình toàn làm chuyện

sai.”

Thu Minh Phong lấy tay thay thê tử phất tóc ra đằng sau.

Nàng nhìn hắn rồi cười, tiếp tục nói: “Hắn trước kia chưa từng yêu

ngươi, về sau lại càng không yêu thượng ngươi. Nếu ngươi ngay cả đạo lý

đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, ta cũng không biết nói cái gì mới

tốt.”

“Ngươi có thể tiếp tục đuổi giết ta nhưng ta cũng muốn nhắc nhở

ngươi, ta tức giận kết quả sẽ còn đáng sợ hơn Thu Minh Phong dùng Thu

Thủy Kiếm nhiều, ngươi thật xác định muốn thử một lần?” Nàng quay đầu

hướng Diệp Vũ Thường nhe răng cười.

Môi hồng răng trắng, má lúm đồng tiền, rõ ràng là một bộ cả người lẫn vật vô hại bộ dáng, nhưng Diệp Vũ Thường lại cảm thấy rét lạnh.

Lâu Tây Nguyệt từng là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo,sau đó thất thân mà

nàng vẫn còn sống rời Bái Nguyệt Giáo, mà người giang hồ chi sợ tránh

không kịp.

Nàng luôn luôn cho rằng là vì có Thu Minh Phong bảo hộ, Lâu Tây

Nguyệt mới có thể bình yên vô sự nhưng lúc này nàng mới ý thức được có

lẽ không cần Thu Minh Phong bảo hộ, Lâu Tây Nguyệt cũng có thể bình yên

vô sự.

Mười năm, Lâu Tây Nguyệt mất tích, người giang hồ không biết nàng ở nơi nào làm cái gì.

Nếu địch nhân có lai lịch mười năm không rõ, còn mình hoàn toàn không biết đối phương đã làm cái gì, trải qua quá cái gì, như vậy nhất định

phải rất cẩn thận, bởi vì chính mình có khả năng chết không có chỗ chôn.

Diệp Vũ Thường mặt vàng đi.

Lâu Tây Nguyệt nói không sai, nàng bị ghen tị làm mờ lý trí nên xem nhẹ nhiều việc. “Đi a.”

Nắm tay thê tử, trong mắt Thu Minh Phong mang theo ý cười. Toàn bộ

mọi người đột nhiên cảm thấy đôi nam nữ trước mắt này rất ăn khớp nhau.

Trong mắt hắn chỉ có nàng mà nàng làm tan sự lạnh lùng trong hắn.

Sa mạc lớn phía bắc.

Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ có cát vàng mà không nhìn thấy gì khác, vừa đăt chân xuống thì trong giầy đầy cát. Lâu Tây Nguyệt đột nhiên gục

trên mặt cát kêu lên: “Đây là nơi nào, ngay cả con chim cũng không

thấy.”

“Sa mạc.”

“Thu Minh Phong,” Nàng nắm lên vốc cát giương tay cao hướng về phía

hắn rồi đi qua, “Ta đương nhiên biết nơi này là sa mạc, chúng ta đã đi

nửa tháng rồi, mà không thấy được nửa người giang hồ, chàng đi nhầm

hướng phải không?”

“Ừ.”

Nàng từ trên cát nhảy dựng lên, kích động giữ lấy vạt áo Thu Minh Phong, quát: “Chàng cố ý đi nhầm hướng là không phải?”

“Ừ.” Vẫn như trước hắn chỉ trả lời bằng một từ.

“Chàng nói cái gì?” Nàng bỗng chốc nản lòng nằm sấp trên vai hắn.

“Thương thế của nàng còn chưa tốt.”

“Đã không cón gì đáng ngại, huống hồ có chàng đi cùng, ta cũng sẽ không động thủ.” Thu Minh Phong yên lặng nhìn nàng.

Cuối cùng, Lâu Tây Nguyệt suy sụp gục đầu xuống, nắm hai tay “Ta chỉ là muốn đi Lâu Lan mà thôi.”

“Chờ khi nào vết thương lành đã.”

“Ta chán ghét chàng.” Nàng ngửa đầu rống to. Hắn đúng lúc đem nước

đưa cho nàng. Nàng tiếp nhận, mở uống lên mấy ngụm rồi trả lại cho hắn.

Thu Minh Phong cất túi nười, nhìn cát vàng phía trước rồi theo kéo

nàng dậy, ôm lên lạc đà, sau đó phi thân lên ngồi vào phía sau nàng.

Tựa vào trong lòng hắn, Lâu Tây Nguyệt nhàm chán nhìn sa mạc mờ mịt,

không nhịn được thở dài, “Chúng ta khi nào thì đi ra khỏi sa mạc này?”

“Nhanh.”

“Chàng trước kia đã tới sa mạc sao?”

“Ừ.”

“Tới làm gì?”

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

Hắn cúi đầu xem nàng, “Gia sư.”

“Sư phụ chàng chạy đến loại địa phương này làm gì?”

“Gặp người.”

“Sau đó?” Nàng học cách nói chuyện hai chữ của hắn.

“Mất tích rồi.” Lần này hắn dùng đến ba chữ.

“Mất tích?” Lâu Tây Nguyệt đầy hứng thú.

“Ừ.”

“Chàng tìm trong bao lâu?”

“Ba năm.” Thu Minh Phong nhìn về phía xa ánh mắt trở nên thâm trầm,

sư phụ năm đó là có hẹn ước với ai đó, đến nay hẵn vẫn không rõ nhưng

quả thật người biến mất tại sa mạc mờ mịt này.

Thấy hắn cảm xúc trầm thấp, Lâu Tây Nguyệt an ủi nói: “Đừng lo lắng,

lệnh sư nhất định sẽ cát nhân thiên tướng, không chừng hiện tại đang ẩn

cư tại nơi nào đó giống như sư phụ của ta.”

“Ừ.” Hắn cũng hy vọng như thế.

Trời càng lúc càng tối, bọn họ cũng tìm được chỗ nghỉ chan.

Trời không trăng không sao, bốn phía chỉ một màu đen, chỉ có bọn họ ở ngồi sau một cái gò tránh gió, ánh lửa chập chờn trong bóng đêm.

Nghe có tiếng vang lên, Lâu Tây Nguyệt không chút do dự rút trâm từ trên tóc đâm xuống.

“Ha, bắt được rồi.” Nàng cười meo meo đem con bò cạp còn bị đẩm bởi chiếc trâm chuyển qua một cái cây đặt lên nướng.

Thu Minh Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua, tiếp tục bỏ thêm củi.

Bất luận là Ô Kim Đao, hay cây trâm đính ước thì ở trên tay nàng đều sẽ làm cho người ta một cảm giác rất lãng phí.

Sa mạc ban đêm tiềm ẩn các loại nguy cơ, bởi vì người đồng hành là nàng nên thành ra rất bình thường.

Lâu Tây Nguyệt vô cùng thích bắt các loại sinh vật, đối nàng mà nói lần này ở sa mạc k