
n nói: “Thật ra đây là chuyện sớm hay muộn
thôi. Em xem những vị công chúa thời xưa, chỉ vài người kiếm được phò mã tốt. Hơn phân nửa được ban cho tướng quân, trạng nguyên, trọng thần
triều đình để kết bè kéo phái. Nặng hơn thì đưa tới man di để hòa thân.
Từ xưa tới giờ, chuyện này trên đời là thường tình! Hôm nay nếu chị
không lấy Hách Liên Tĩnh Phong làm chồng, ngày khác cũng có kẻ thứ hai.”
Ngoài kia gió bấc nổi lên, đánh phần phật vào cánh cửa sổ. Thực ra trong phòng rất ấm, nhưng những lời thì thầm
sâu kín rơi vào tai Hỉ Thước chẳng hiểu sao thật buốt giá. Cô nàng biết
tiểu thư luôn hờ hững, chưa từng tranh giành cho bản thân mình thứ gì.
Tuy nhiên cứ như thế mà đồng ý thì… đây là lần đầu cô nàng nghe chính
miệng tiểu thư thốt ra. Cô nàng âm thầm thở dài, hỏi: “Tiểu thư, mấy
ngày nay chị có muốn tới trường nữa không?”
Tịnh Vi giật mình quay đầu: “Đi chứ.” Dù
sao học kì cũng sắp xong, còn vài ngày nhàn tản, nếu trước tết phải đi
phương Bắc, e rằng sau này khó có dịp trùng phùng. Thật ra nàng chẳng
phải nữ tử tân tiến, nhưng không khí trong trường so với ở nhà tốt hơn
vạn lần. Mặc dù nàng ít tham gia hoạt động với các bạn cùng lớp, nhưng
cảm giác tự do và thanh thản trong gia đình không thể mang tới.
Tịnh Vi ôm chồng sách vở trong lớp chầm
chậm bước ra. Trước giờ nàng luôn cô lập bản thân, thứ nhất bởi trời
sinh thiếu tính không chủ động, thứ hai vì người ta biết nàng là con gái của Giang tư lệnh, khó tránh khỏi e sợ cả nể, nên hiếm người dám bắt
chuyện. Kể từ đó nàng hầu như không có bạn bè trong trường. Dĩ nhiên
ngoại trừ hai người, đó là Vân Sơ Hương và Tiêu Dương.
Vân Sơ Hương là một cô gái rất hoạt bát
đáng yêu, gia đình cô nàng giàu có, từ bé đã được cả nhà yêu thương,
việc gì cũng nhiệt tình chủ động, là một người tính cách khác hẳn với
Tịnh Vi. Tuy nhiên cô nàng tuyệt đối chẳng hề e ngại thân phận của nàng, luôn bám dính lấy nàng. Hệt như Hỉ Thước, cô nàng lải nhãi bên tai nàng không ngớt. Lâu ngày Tịnh Vi cũng quen với sự tồn tại đó. Nếu vào
trường mà vắng bóng cô nàng, Tịnh Vi cảm thấy thật tẻ nhạt.
Tiêu Dương là người rất thú vị, phong độ
hiên ngang, cha hắn là một trong số những nhân vật quan trọng của quân
đội Giang Nam. Vì thế từ bé mỗi lần Giang gia có hội họp, hai người sẽ
gặp mặt. Nên đến trường hai người chẳng xa lạ, mối quan hệ so với các
bạn học khác cũng tốt hơn. Cứ như vậy, từ khi bắt đầu đi học, Vân Sơ
Hương, Tiêu Dương và nàng ba người thường xuyên hẹn hò ngoài quán trà,
quán cơm… để tâm tình, hàn huyên.
Nàng vừa ra khỏi cửa lớp, đã nghe thấy
tiếng Vân Sơ Hương phía sau hét to: “Tịnh Vi, đợi tớ với!” Vân Sơ Hương
ba chân bốn cẳng bắt kịp nàng, hai người chầm rãi bước trên hành lang.
“À… Tịnh Vi!” Vân Sơ Hương ngập ngừng, thái độ ấp úng lạ lẫm.
“Chuyện gì?” Tịnh Vi trái lại thấy không quen, xưa giờ nàng luôn hâm mộ Sơ Hương tính tình cương trực thẳng thắn.
“Tớ nghe cha tớ và anh cả nói, cha cậu… Giang tư lệnh định gả cậu đi miền Bắc…” Vân Sơ Hương vừa hỏi vừa nhìn nàng.
Tịnh Vi đón ánh mắt của cô nàng, khẽ gật
đầu. Đúng như nàng dự đoán, Sơ Hương giật mình: “Cậu thật sự sắp lấy
Hách Liên Tĩnh Phong sao?” Nàng lại gật đầu. Cha mẹ Sơ Hương có vài mối
quan hệ với binh tướng trong quân đội Giang Nam, thường xuyên quyên góp
chút ít tiền của làm quân dụng, vì thế biết chuyện này cũng không lạ.
“Vậy cậu đi miền Bắc thật hả?” Sơ Hương nóng nảy hỏi, trên mặt không biết vì giá rét hay kích động mà đỏ bừng, trông rất đẹp.
Tịnh Vi gật đầu: “Đương nhiên phải đi miền Bắc rồi.”
“Không phải năm kia mới đánh nhau với miền Bắc à? Sao tự dưng bọn họ chạy tới cầu hôn với Tư lệnh?”
Tịnh Vi khẽ thở dài, có vẻ thông suốt
nói: “Chẳng phải mười tỉnh phía Nam và bảy tỉnh phía Tây kết thông gia
sao? Nếu Giang Nam chúng ta liên kết với miền Bắc… sinh tồn thêm phần
vững mạnh!”
Vân Sơ Hương nhìn chằm chằm nàng, như đã thấu đáo: “Vì thế cha cậu đưa cậu ra làm quân cờ, liên minh với miền Bắc?”
Nàng nhìn đăm đăm cành cây trơ trọi lá bị gió rét thổi bay, sinh mệnh chìm trong mưa.
Đang nói chuyện thì Tiêu Dương vội vàng
chạy tới, vẻ mặt sốt ruột: “Vừa nãy thầy giáo kéo dài giờ tan học, tôi
sợ các cậu bỏ về trước.” Quay đầu nhìn Tịnh Vi nói: “Đúng dịp tôi có
chuyện tìm cậu, chúng ta qua quán trà đối diện trường uống trà đi, chỗ
này lạnh quá!”
Ba người tới quán trà, vừa ngồi xuống
tiểu nhị đã bưng hạt dưa, đậu phộng, mứt, bánh ngọt và nước trà mà bọn
họ ưa thích. Cầm nắp ấm trà mở ra, hơi nóng bốc lên khiến người ta ấm
áp. Tiêu Dương chờ tiểu nhị rời khỏi, liền bật máy phát thanh: “Tịnh Vi, tôi nghe cha tôi nói, Tư lệnh đem cậu gả cho Hách Liên đại thiếu ở miền Bắc? Tôi nửa tin nửa ngờ muốn tới hỏi cậu, có phải thật hay không?”
Thực ra, hắn ngỡ ngàng khi nghe tin từ cha, cũng biết chắn chắn đó là sự thật. Chẳng qua hắn khôn tin hoặc không muốn tin mà thôi. Giống như tên cờ bạc, dù thua đến rỗng túi, hắn vẫn cảm thấy mình chưa thất bại.
Tịnh Vi chưa kịp mở miệng, Sơ Hương đã vội cướp lời: “Tớ đã hỏi Tịnh Vi rồi, là thật đó!”
Ngay tức khắc, mặt Tiêu Dương