
y qua, hắn biết nàng thiện lương, thiện lương đến nỗi nàng cho rằng chính mình là chướng ngại của người khác. Hắn từng cùng nàng nói chuyện phiếm ý đồ muốn nàng nói ra tình cảnh ở Diêu gia, nhưng mỗi lần đề cập đến vấn đề này nàng lại thản nhiên nói: “Chuyện quá khứ không nên nhắc lại.”
Nhìn kết quả của Tề Nguyệt hắn đương nhiên biết nàng đến Diêu gia lần đầu tiên không có cơm ăn, bởi vì nàng đem bạc vụn cho tên khất nhi là hắn!
Không nghĩ tới no nê một chút năm đó của hắn, đổi lại là đói khát của một tiểu cô nương tám tuổi.
Đáng giận! Diêu gia cư nhiên bủn xỉn đến mức này! Con riêng không phải là con sao? Kia Diêu lão nhân là đồ súc sinh(S : Đúng ạ , em đồng ý)! Lúc trước nhất định là hắn dụ dỗ gian dâm mẫu thân nàng , nếu không một khuê nữ như mẫu thân của Ức Thu sao lại bị đuổi ra khỏi nhà — Đúng , Tề Nguyệt đã điều tra được cả chuyện mẫu thân nàng.
Ngoại công Diêu Ức Thu là truân điền vọng tộc(S : Ta chả biết cái chức gì nữa), họ Lương, năm đó biết nữ nhi chưa thành thân mà mang thai, vô cùng tức giận đem nàng đuổi ra ngoài, Lương phu nhân đuổi theo, vội vàng tháo một đôi vòng tay đưa cho nàng. Vòng tay kia là đồ cổ tiền triều, song long hí châu kim thủ trạc(Vòng vàng), sau trở thành di vật để lại cho Diêu Ức Thu.
“Muốn hàn huyên cái gì?” Diêu Ức Thu đôi mắt to tròn vô tội nhìn Tạ Cảnh Sướng. Mấy ngày ở chung, nàng biết Tạ Cảnh Sướng sẽ không thương tổn nàng nên không còn sợ hắn.
“Ân…… Cái bọc này là gì?” Tạ Cảnh Sướng khôi phục lại sau khi nghe Tề Nguyệt bẩm báo, nhìn cái túi trên tay nàng lấy làm đề tài nói chuyện.
“A! Này…… Đây là quạt.” Nàng cẩn thận mở túi, lấy cái quạt bên trong ra.
Tạ Cảnh Sướng cầm chiết phiến, xòe quạt ra nhìn. “ Ân, giấy tiên dùng để làm mặt quạt giấy, không ngờ lại khác biệt như vậy! Còn có phiến cốt này là…… Mười bảy cái?! Diêu cô nương, chiết phiến trước kia không phải chín cái, thì là mười bốn cái,sao cái này……”
Chiết phiến có 17 thanh, diện tích mặt quạt lớn hơn thường, hơn nữa mặt giấy bóng loáng trong như gương, mà nay chiết phiến nằm trong tay Tạ Cảnh Sướng thật sự là hoa lệ không tầm thường, khí thế phi phàm, nhân phiến chiếu rọi cho nhau .
“Tạ tổng quản, ta nghĩ thay đổi hình dáng mới, liền thử làm mười bảy thanh, cũng loại giấy thượng hạng ngươi đưa ta làm mặt quạt. Ngươi thấy thế nào? Có thể hay không rất thái quá?” Nàng có điểm khẩn trương, sợ hắn không thích.
“Rất tốt. Đẹp lắm” Hắn hôn lên mặt quạt, nhìn chỗ điêu khắc trên phiến cốt là lá rụng mùa thu, hàm ý là tên của nàng.
Nàng đỏ mặt, thật tốt, hắn thích rồi.
“Diêu cô nương, ngươi làm loại quạt mà các văn nhân nhã sĩ đều thích, cái chuôi này nhất định có nhiều người mua, giá bán tốt lắm……”
“Không, cây quạt này không bán.” Nàng vội vàng nói.
“Chiết phiến này…… Là muốn đưa cho……” Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Muốn tặng cho…… Tạ tổng quản ngươi.”
“Nga?” Tạ Cảnh Sướng con ngươi đen chợt lóe.
“Không! Không…… Đừng hiểu lầm! Ta chỉ là muốn cám ơn…… Cám ơn Tạ tổng quản……” Nàng căng thẳng liền nói lắp.
Tạ Cảnh Sướng cười yếu ớt, “Cảm tạ cái gì đâu?”
“Cám ơn…… Tổng quản giúp ta chuộc đồ của mẫu thân, còn cho ta cơ hội làm quạt, ngày thường còn đối ta rất chiếu cố. Thật sự, ta rất cảm kích Tạ tổng quản, hôm nay…… hôm nay làm cây quạt này, chính là để tỏ lòng biết ơn của ta, tuyệt đối không có ý tứ khác.” Nàng còn nhấn mạnh ngữ khí một câu cuối cùng.
Tạ Cảnh Sướng sắc mặt khi nghe nàng nói “ Tuyệt đối không có ý tứ khác” liền trở nên khó coi cực kỳ. Bất quá hắn biết nàng nhất định là bị người khác hiểu lầm quá nhiều lần, mới có thể vội vàng giải thích như vậy.
Hiểu lầm nàng ở Tùng Giang phủ…… Thật là súc sinh đáng chết!
Về khoản này dứt khoát cần tính toán, hắn tuyệt không bỏ qua!
Hắn khôi phục trầm ổn, “Diêu cô nương, ta sẽ xa nhà vài ngày, ngươi có chuyện gì, cứ dặn dò người trong cửa hàng. Còn có…… mùa thu lạnh, trời tối sớm mà ngươi lại ở vùng ngoại thành hẻo lánh, ta phân phó người quét dọn một gian phòng gần đây cho ngươi ở, ngươi liền sắp xếp đến đi, Tề Nguyệt sẽ giúp ngươi.” Tạ Cảnh Sướng nhìn thoáng qua Tề Nguyệt, hắn liền gật gật đầu.
“Tạ tổng quản, ta ở ngoại thành tốt lắm, không cần phiền toái.” Diêu Ức Thu mặt lộ vẻ khó khăn. Tạ Cảnh Sướng đã muốn thực chiếu cố nàng, thông thường củi gạo du muối hắn đều phái người chuẩn bị thỏa đáng, bây giờ còn vì nàng đổi nơi ở mới?!
“Diêu cô nương , ngươi hiện tại là sư phó chế phiến của cửa hàng chúng ta, Đổng gia đã đặt trước hai mươi chiết phiến. Mà với tình hình xã hội hiện giờ, ngươi là một nữ nhân lại ở ngoại ô tịch mịch, nhỡ xảy ra chuyện không giao được hàng cho người ta, sẽ không tốt lắm. Vì uy tín của cửa hàng, ngươi vẫn là đến trúc ngọc đi. Tề Nguyệt!” Hắn hướng Tề Nguyệt làm cái thủ thế.
Lời này làm cho Diêu Ức Thu trong khoảng thời gian ngắn tìm không nổi cái cớ để từ chối.
“Diêu tẩu tử thỉnh bên này.” Tề Nguyệt thái độ cung kính mời Diêu Ức Thu đi ra ngoài, thuận tiện giúp nàng chuyển nhà.
Tạ Cảnh Sướng nhìn bóng dáng Diêu Ức Thu rời đi, lại cúi đầu nhìn chiết phiến trong tay, xòe mặt q