
tiện
thử, không cẩn thận rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tinh thần rối loạn.
"Thì ra là vậy." Triệu Vô Ngôn gật gù. "Dục
Thiên, chúng ta cùng chọn một câu, chàng mà lâm vào cơn điên cuồng thì nghe ta
nói câu này, thân mình tạm thời không thể di chuyển, cho ta thời gian trốn
thoát, như vậy ta sẽ không bị thương."
"Ừ, bất quá chọn câu nào trên giường nàng tuyệt đối
không nói."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta trở nên điên cuồng, nhất định là trên giường
nàng sẽ bị ta tổn thương cũng là lúc chúng ta giao hoan, cho nên chọn một câu
nàng tuyệt đối không thể nói trên giường được, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, giống
như cảnh tỉnh." Hắn cười khẽ.
Hắn nói rất có lý. Triệu Vô Ngôn bắt đầu vắt óc tự hỏi... Phải
nói gì đây?
Dừng lại, đừng, dừng tay, buông ra, đồ khốn, cầm thú... Nàng
nói ra một câu lại một câu, đều bị hắn gạt bỏ hết.
"Nàng lần đó ở cùng ta không phải cũng nói những từ này
chứ?"
Lời của hắn làm mặt nàng đỏ lên.
Suy nghĩ hồi lâu, đèn cầy vẫn cháy rực...
"Có rồi! Những lời này ta tuyệt đối không nói trên giường."
Triệu Vô Ngôn cười thật gian manh.
"Hử?" Hắn nhíu mày.
"Vệ Đình Long." Há há.
"Cái gì?!" Địch Dục Thiên nổi giận suýt nữa nhảy dựng
lên, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giận điên người.
Nàng có cần kêu tên Vệ Đình Long trên giường không?! Không cần
ám thị, hắn cũng đã giận đến cứng người rồi.
"Đừng giận mà! Chàng không phải nói muốn tìm một lời
tuyệt đối không thể nói trên giường sao? Ba chữ Vệ Đình Long kia, ta tuyệt đối
không gọi trên giường, nếu gọi ra, nhất định là khẩn cấp. Thế nào?" Nàng
cười mỉm mỉm nói.
Nam nhân tuấn tú nhe răng trợn mắt, gân xanh nổi hằn, tâm
không cam tình không nguyện, giọng nói sin sít: "Không thể chọn lời nào
khác sao?"
Triệu Vô Ngôn hờ hững nói: "Có thể! Có điều đêm xuân đã
trôi qua nửa, chàng không cần để ý, ta đương nhiên có thể chọn tiếp..."
Nam nhân cắn răng, "Quên đi, lấy câu này vậy." Hắn
lập tức ngồi trên giường xếp bằng, Triệu Vô Ngôn ở bên cạnh không dám lên tiếng
quấy rầy.
Chậm rãi, thanh âm của hắn dường như lãng đãng trên không
trung, thực hư vô, thực mờ ảo. "Vô Ngôn... Nói đi."
"Vệ, Đình, Long." Nàng cẩn thận nói
Mặt hắn vẫn như trước, không biểu lộ gì.
"Vệ Đình Long." Nàng chậm rãi nói lại lần nữa.
Hắn vẫn thế, không lộ vẻ gì, tựa hồ đang ngủ.
"Vệ Đình Long!" Nàng gọi to. Thế này chắc nghe được
chứ?
Nàng gọi xong, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xôn xao. Nàng lập
tức mở cửa sổ, chỉ nhìn thấy hai bóng đen nhanh chóng rời đi, đó là... Triệu Vô
Ngôn lại nở nụ cười cực kỳ giảo hoạt. Ngày mai có trò hay để xem rồi.
"Á--" nàng hét chói tai, thân hình như bị cơn gió
cuốn vào giường.
"Nương tử, đêm xuân đã trôi qua một nửa, nàng còn ngẩn
người ra đó?" Nam nhân rũ mắt mê mải nhìn ngắm dung nhan tuyệt sắc của
nàng.
"Xong chưa?" Nàng nhìn vào mắt hắn, giống như
không có gì thay đổi.
"Nàng nói xem?" Hắn hỏi lại nàng, bàn tay to lớn sớm
đã cởi bỏ y phục nàng, thân thể trắng mịn xinh đẹp hiện ra thật mê người.
"Vậy sau này nếu ta gọi..."
Bàn tay lập tức che kín miệng nàng. "Đủ rồi! Vừa rồi
nàng gọi ba lần, đã là nhẫn nại cực hạn của ta, không được gọi nữa." Nam
nhân ngang ngược nói.
Nàng cười cười, cảm giác bàn tay giữa hai chân lại đang lộn
xộn. Nàng đảo nhanh cặp mắt, nghịch ngợm thấp giọng reo lên: "Không được,
hôm nay chàng là tân nương tử, ta là tân lang, nên do ta động thủ." Nàng
xoay người một cái, đem Địch Dục Thiên ép xuống dưới thân, nàng thì dạng hai
chân ngồi trên phần bụng rắn chắc của hắn.
"Còn muốn chơi?" Nam nhân giọng nói hơi có ý cười.
"Sao có thể nửa chừng bỏ dở!" Khuôn mặt nhỏ nhắn
nghiêm túc.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười khùng khục, bàn tay lười
biếng để mở bên gối, cố ý nhìn Triệu Vô Ngôn đang dạng chân trên bụng hắn, giọng
nũng nịu: "Tướng công, nàng nhẹ một chút, đừng làm đau nô gia."
Triệu Vô Ngôn liếc hắn một cái, hai tay trên vòm ngực hắn nắm
lại, "Nương tử, chàng 'thụ vô số người', còn phải cần chàng chỉ giáo mới
đúng."
"Tướng công ghen à? Thân thể nô gia từ tám năm qua
không ai chạm vào... Đều là lúc trước do một tiểu hán tử vô lương tâm bỏ rơi nô
gia." Hắn lại cười.
"Hừ! Lắm lời." Nàng cúi đầu che đôi môi mỏng, tinh
tế nhấm nháp hương vị đàn ông của hắn. Chiếc lưỡi tiến vào, hắn lập tức quấn lấy,
đòi hỏi nhiều hơn.
Nhưng nàng không thể để hắn chủ động. Hôm nay nàng là tân
lang thật không dễ dàng, há có thể để tên háo sắc này chiếm hết tiện nghi! Nàng
ôm khuôn mặt tuấn tú, hôn vào khoang tai hắn, có phần đắc ý khi nghe hắn thở gấp.
Lưỡi nàng nhay nhay trên đầu vú hắn, rồi liếm liếm, rồi hôn,
khiến hắn vừa nóng vừa sốt.
Trời ạ, đừng chỉ hôn phía trên thôi, phía dưới cũng chiếu cố
một chút đi... Địch Dục Thiên đáy lòng vang lên lời cầu khẩn, nhưng khuôn mặt
tuấn tú vẫn giữ vững bình tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên từ yết hầu truyền ra tiếng
ngâm khẽ lộ ra dục vọng trào dâng.
Bàn tay nhỏ bé của Triệu Vô Ngôn trên ngực hắn lưỡng lự, thấy
vẻ mặt hắn có vẻ như không đủ "hưng phấn", cái lưỡi tiếp tục đi xuống,
trên rốn hắn vẽ thành các vòng tròn, bàn tay thì vuốt ve