Snack's 1967
Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325275

Bình chọn: 7.5.00/10/527 lượt.

ngủ gật “Không

có gì, chị an tâm đi. Sau khi hợp tác kết thúc, em với hắn ta sẽ lập ra

một ranh giới rõ ràng”

Tô Mộc Vũ nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Kiều Na, em muốn đùa với lửa sao?”

Kiều Na đáp: “An tâm, em rất lý trí, hơn nữa luôn chừa một cửa sau để đào tẩu”

Cúp điện thoại, Kiều Na cười nhẹ. Đùa

với lửa sao? Có lẽ đúng như vậy, nhưng ngọn lửa này cuối cùng sẽ đốt ai, còn chưa có định đoạt đúng không?

Lúc Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa quang

minh chính đại xuất hiện trong một nhà hàng Tây, hơn nữa lại đang dùng

cơm thì bọn chó săn truy tin tức vụ scandal lần này cũng rời đi.

Kiều Na nhẹ giọng nói: “Phương thiếu, đám chó săn đó đi rồi, tay của anh có phải là nên buông ra hay không?”

Cánh tay vòng ngang thắt lưng cô của

Phương Thiệu Hoa vẫn không buông ra, ngược lại càng ôm sát thêm vài

phần. Hắn ghé vào bên tai cô, hơi thở đầy ái muội, nói: “Tổng thanh tra

Kiều mà cũng biết thẹn thùng sao?”

Kiều Na híp mắt, xoay người ôm lấy cổ

hắn, đôi môi đỏ mọng đưa đến trước mặt hắn “Phương thiếu…” Hai chữ nhẹ

nhàng thốt lên, hơi thở phả lên chiếc cổ màu mật ong của hắn, nóng hổi

như một mảnh lông chim khều vào trái tim hắn.

Một luồng nhiệt trào xuống thân dưới,

nhịp thở của Phương Thiệu Hoa lập tức thâm trầm. Thế nhưng Kiều Na lại

bỗng nhiên buông lỏng hai tay, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười một tiếng “Không ngờ Phương thiếu lại ngây thơ như vậy”

Phương Thiệu Hoa cảm thấy thân dưới của

mình lúc này thật khó chịu, hắn cắn chặt răng muốn kéo yêu tinh kia trở

về. Thế nhưng Kiều Na đã nhanh chóng đeo kính râm, nhảy vào chiếc xe màu đó của cô, phất phất tay lái đi.

Tin tức Kiều Na và Phương Thiệu Hoa qua

lại với nhau cuối cùng cũng đến tai Tô Mộc Vũ và Phong Kính, cả hai cùng cả kinh. Sao lại có những cặp trẻ con như thế nào? Hết Tiền Phong cùng

Chu Hiểu Đồng giằng giằng co co, bây giờ lại đến hai người này.

Phương Thiệu Hoa liên tiếp xuất hiện

cùng Kiều Na tại những bữa tiệc cỡ trung, thậm chí trước mặt truyền

thông cũng không chừa. Hai người luôn là bộ dáng thân mật của những kẻ

đang yêu nhau.

Đối với lần này, Tiền Phong trái lại rất vui vẻ, vỗ vỗ bả vai huynh đệ, nói: “Ôi, không tệ nha, rốt cuộc cũng nghĩ kỹ rồi sao?”

Phương Thiệu Hoa ngồi trên ghế sô pha không nói một lời, chỉ uống rượu.

Phong Kính liền dùng một lời mà chọc đến điểm mấu chốt: “Đứa nhỏ trong bụng Kiều Na là của cậu à? Cậu có tính

đến chuyện kết hôn cùng cô ấy chưa?”

Phương Thiệu Hoa nhíu mày, hài hước nói: “Cậu thấy sao?”

Trước mặt hắn bày ra ba chai rượu trống

không, trong ánh mắt đã ngà ngà say. Hắn bắt chéo hai chân nhìn Phong

Kính, nói: “Mình chỉ là chơi đùa với cô ta mà thôi. Trong trái tim của

mình, ngoại trừ Nhu Y ra, cậu cảm thấy còn có thể nhét thêm người nào

khác vào hay sao? Các cậu có thể đã quên Nhu Y, nhưng mình thì không”

Phương Thiệu Hoa dứt lời, ném chai rượu trong tay, lảo đảo đi ra ngoài.

Tiền Phong vươn tay muốn kéo hắn trở về, lại chần chờ, sau đó hắn ta quay đầu nhìn biểu tình của Phong Kính.

Phong Kính không lên tiếng, cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng uống ly rượu trong tay.

Ba chữ “Vệ Nhu Y” kia chính là một nhánh gai trong lòng hắn và Phương Thiệu Hoa. Tuy rằng không nói ra nhưng ai

cũng hiểu rõ, Vệ Nhu Y ngủ say bảy năm thì Phương Thiệu Hoa cũng sẽ chờ

đợi bảy năm. Có lẽ, nếu một ngày Vệ Nhu Y còn chưa chết, thì Phương

Thiệu Hoa nhất định sẽ vẫn còn chờ đợi.

Phương Thiệu Hoa đi ra khỏi quán bar,

khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nếu như ngay cả hắn cũng

lãng quên Nhu Y, thì một mình Nhu Y nhất định sẽ rất cô đơn, đúng không?

Sải bước ra xe, hắn lái thật nhanh đến

viện an dưỡng vùng ngoại thành. Y tá đang ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy hắn

liền vội vàng đứng lên, nói: “Phương thiếu, đã muộn rồi sao ngài còn đến đây? Để tôi rót cho ngài một ly trà”

Phương Thiệu Hoa không đáp, phất tay bảo y tá ra ngoài. Sau đó hắn đi đến bên giường của Vệ Nhu Y, chậm rãi cúi

người, quỳ một gối xuống bên cạnh cô ấy.

Bảy năm, Vệ Nhu Y sống cuộc sống thực

vật suốt bảy năm, mỗi ngày đều được tiếp vào người đủ loại thuốc, không

chết mà cũng không sống. Thời gian bảy năm đã làm làm hao mòn nhan sắc,

bây trờ trông cô ấy gầy đến không thấy một chút thịt. Màu da đã xám hơn

trước, một khoảng thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời cho nên

cũng khiến da thêm phần tái xanh.

Bàn tay đánh đàn của cô ấy bây giờ lại

cứng đờ duỗi ra hai bên, không một cử động. Phương Thiệu Hoa quỳ một gối xuống bên cạnh, cẩn thận nắm lấy tay cô ấy, khẽ hôn lên từng ngón tay

thon dài tái nhợt.

Sau đó hắn cúi đầu, đặt trán dán chặt

lên lòng bàn tay cô ấy, bất động thật lâu giống như tìm kiếm một chút ấm áp. Một lúc lâu sau, một giọt lệ xuyên qua khẽ tay của Vệ Nhu Y mà thấm vào grap giường.

Rời khỏi viện an dưỡng, Phương Thiệu Hoa đến quán bar một mình, uống rượu suốt cả đêm đến khi say mèm.

Kiều Na đang ngủ say, bỗng nhiên cảm

thấy có người ôm lấy mình từ phía sau. Cô giật mình, theo bản năng vung

khuỷu tay lên, lại bị nắm lấy.

Giọng của Phương Thiệu Hoa mang theo mùi rượu nồng đậm xuất hiện: “Đ