
vai Kiều Na nói: “Tổng thanh tra Kiều thật đúng là người phóng khoáng, tôi thích!”
Kiều Na vẫn duy trì nụ cười trên khóe môi, không có ý né tránh.
Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm bàn tay đang vỗ lên vai cô, con ngươi chậm rãi nheo lại.
Kiều Na mỉm cười, đôi môi đỏ mọng như
đóa hoa anh túc đang kỳ nở rộ, đôi mắt long lanh chuyển dời lên người
Phương Thiệu Hoa, cô nói: “Xin hỏi, tổng giám đốc Phương còn có việc gì
sao? Không có việc gì thì tôi xin phép đi trước” Nói xong, cô đặt ly
rượu xuống bàn, xoay người muốn rời khỏi.
Cánh tay dài của Phương Thiệu Hoa duỗi
ra, quấn lấy bờ eo của cô kéo lại, vòng tay ôm chặt cô trước ngực mình.
Hắn nói với giọng điệu trào phúng: “Mang thai mà còn đi tìm đàn ông,
Kiều Na, rốt cuộc loại đàn ông nào mới có thể thỏa mãn được cô vậy?”
“Thỏa mãn tôi?” Đôi mắt nhẹ híp lại,
khóe mắt vẽ ra một độ cong mị hoặc, cô khẽ hừ một tiếng như cười mà cũng như giận “Phương thiếu không phải đã nói rồi sao? Người không thỏa mãn
được tôi, chính là Phương thiếu anh đó”
Linh hoạt xoay người thoát ra khỏi trói
buộc của Phương Thiệu Hoa, làn váy màu đen tung bay như một đóa hoa kiều mỵ, mà đóa hoa đó lại chính là Mạn Đà La mang đầy độc chất.
Trong phút chốc, âm nhạc vui vẻ của buổi tiệc đúng lúc vang lên.
Nhìn Kiều Na đang mỉm cười, Phương Thiệu Hoa đã nhanh chóng vòng tay lấy bờ eo cô một lần nữa. Hắn cùi người nói nhỏ bên tai cô, giọng điệu mang theo trêu ghẹo: “Không ngờ, tổng thanh
tra Kiều lại nhiệt tình như vậy”
Đôi mắt Kiều Na như cười nhưng trong lòng lại hừ nhẹ một tiếng. Cô vươn tay đặt lên vai hắn.
Muốn đấu? Được thôi, đêm nay cô sẽ tiếp hắn!
___________________________________
(1) Mạn Đà La: Loài hoa này còn có tên Bỉ Ngạn hoa (màu trắng).
Ý nghĩa: Nhật Bản: Hồi ức đau thương
Triều Tiên: Nhớ về nhau
Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.
Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết” , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa
hoa là “hồi ức đau thương”.
Ở đây, chúng ta chỉ dùng phần nghĩa
của Trung Quốc là Ưu Mĩ thuần khết, ở tên chương còn thêm cụm “màu đen”
có nghĩa là … thôi thì cứ nghĩ là
không ưu mĩ không thuần khiết trước nhá, sau này ra từ sẽ lại bổ sung.
Ngoài ra Mạn Đà La còn gọi là độc dược, dĩ nhiên là có độc rồi.
Cơ mà ta xem thì hình cà độc dược và bỉ ngạn hoa trắng chả giống nhau, có khi nào là đồng âm khác nghĩa, ngụ ý của Tiểu Lại đại nhân chính là nhắc tới hai loại hoa này chứ không
phải đơn thuần là một không?
Một điệu múa Latin, tiết tấu tươi sáng
hoạt bát. Có người nói Latin là điệu nhảy chứa đầy ma thuật của tình
yêu. Mà Rumba chính là tinh túy cùng linh hồn của Latin.
Đặc điểm của nó là vừa phải lãng mạn, kỹ thuật nhảy mê người, vừa phải gợi cảm nhiệt tình. Nhịp chân uyển chuyển vừa có yêu, lại vừa có triền miên, thân thể cùng tư thế mềm mại đáng yêu, cước bộ thướt tha khiêu khích như gần như xa. Đó
chính là lời biểu đạt của nam nữ về tình yêu thông qua điệu nhảy.
Nhưng điệu nhảy của Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa lại như trình diễn một màn chọi trâu.
Thân thể hai người kề nhau, gần như là
có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương. Lòng bàn tay kề
lòng bàn tay, hơi thở quấn lấy hơi thở, bước nhảu kế tiếp bước nhảy,
từng động tác không có một giây ngừng nghỉ.
Hai người nhảy múa, quả thật mà múa đến nhiệt huyết sôi trào (1).
(1) “Nhiệt huyết sôi trào”: Máu nóng nổi lên
Mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán, nhịp
thở của Kiều Na thêm nhanh, hơi thở của Phương Thiệu Hoa cũng khẽ hiện
bên tai cô, thanh âm vốn dĩ trầm thấp do vậy lại càng mang vẻ gợi cảm
của nam giới: “Sao rồi? Chịu được được không?”
Kiều Na kiềm nén tiếng thở gấp, hừ một
tiếng trả lời: “Phương thiếu thấy sao?” Cùng với điệu nhạc cuối cùng, cô chợt buông tay ra, đầu ngón chân điểm nhẹ luân phiên xoay tròn, cánh
tay trắng nõn như cánh bướm tung bay giữa khung trời.
Khóe miệng Phương Thiệu Hoa nhếch lên,
mũi chân nhanh chóng đuổi theo. Mỗi lần hắn sắp đuổi kịp thì Kiều Na lại càng xoay tròn lui về phía sau. Hai kẻ anh tới tôi lui, như truy đuổi
lẫn nhau.
Ngay khoảnh khắc Kiều Na lại lui về phía sau, đầu ngón chân của Phương Thiệu Hoa chợt xoay tròn, tiến về phía
trước, cánh tay lớn vươn ra ôm lấy vòng eo Kiều Na, hoàn toàn chặn đứng
đường lui của cô.
Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa như
mỉm cười, ý bảo lần này xem cô trốn như thế nào. Nhưng trong tích tắc
đấy, Kiều Na chợt cúi người xuống.
Vòng eo của cô tựa vào cánh tay cố chấp
mạnh mẽ của Phương Thiệu Hoa, hai cánh tay xinh đẹp rộng mở, một chân rủ xuống tự nhiên nhưng ngay lập tức đã nâng lên, đầu gối mượt mà gần như
chạm vào yết hầu Phương Thiệu Hoa.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, đuôi mắt Kiều Na nhếch lên khiêu khích.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điệu nhảy này có thể nói là phấn khích tuyệt vời.
Kiều Na dùng lực cánh tay hắn để đứng
dậy, nhưng lòng bàn tay Phương Thiệu Hoa vừa động đã dán trên lưng cô.
Hắn nói nhỏ bên tai cô: “Kiều Na, còn muốn giấu diếm tôi bao lâu nữa?
Cha đứa bé rốt cuộc là ai?”
Tư thế như vậy khiến những người đứng
xe