
ng tay của mình. Đôi mắt hắn đột
nhiên lạnh lẽo nhìn về phía cô gái kia. Tuy nói hắn không đánh phụ nữ,
nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận.
Cô gái nhìn thấy một người đàn ông đến
chắn trước người Kiều Na liền nói một cách cay nghiệt: “Anh là ai? Hay
cũng là tình nhân của ả hồ ly tinh này? Anh đừng có vì khuôn mặt đó mà
bị lừa, cô ta đã dụ dỗ không biết bao nhiêu là người đàn ông rồi!”
Cô gái này lớn lên ở nước ngoài, chưa
từng gặp qua Phương Thiệu Hoa, lại càng không biết mình đã không cẩn
thận mà đắc tội phải người không thể đắc tội.
Lời nói của cô ta thật sự quá khó nghe,
cả khuôn mặt Phương Thiệu Hoa trầm xuống, tràn ngập sát khí. Hắn ta quét mắt đến Chung Kình đang đứng bên cạnh, nhếch lên khóe miệng rồi hừ lạnh một tiếng: “Ngại quá, cô ấy là mẹ của con tôi!”
Chung Kình trừng to mắt, không thể tin nhìn Kiều Na.
Cô gái kia há mồm, nói: “Mẹ của con anh? Tôi khuyên anh hãy chờ đứa nhỏ ra đời rồi đi xét nghiệm DNA đi, đừng có để mình đội nón xanh (1) mà còn không hay biết”
(1) Đội nón xanh: Bị cắm sừng.
Chung Kình thấy vị hôn thê của mình càng nói càng kỳ cục, vội kéo cô ta đi: “Còn sợ nháo chưa đủ sao? Đi ngay
cho tôi!” Cô ta không biết nhưng không phải là hắn ta không biết, đắc
tội đến Phương thiếu, ngay cả lão cha già của hắn ta cũng khó bảo toàn.
Vị hôn thê kia không nghĩ tới hắn ta sẽ
làm như vậy liền nổi trận lôi đình: “Được lắm, Chung Kình! Anh không
thấy cô ta đã có tình nhân mới rồi sao? Thế là còn ra sức bảo vệ con hồ
ly tinh đó. Được lắm, tôi đây thật muốn nhìn cảnh anh sẽ phải đến nhà
nói tiếng xin lỗi tôi!” Cô ta ngang ngược giẫm giày cao gót rời đi.
Kiều Na cảm thấy thật đau đầu, tựa vào trong lòng Phương Thiệu Hoa, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi”
Chung Kình muốn kéo tay cô “Kiều Na, em sao vậy?” Ánh mắt vừa áy náy, vừa ghen tị, rồi lại không dám lên tiếng.
Kiều Na quay đầu lại, thản nhiên nói:
“Anh Chung, chúng ta đã là người xa lạ. Vị hôn thê hung dữ của anh còn
đang chờ anh kìa, mau đuổi theo đi”
Chung Kình quýnh lên, vội ngăn trước mặt Kiều Na nói: “Kiều Na, em phải hiểu cô ta là do cha anh chọn, anh không tự nguyện, hơn nữa anh cũng không biết cô ta sẽ xuất hiện…”
Hắn còn chưa nói xong, Phương Thiệu Hoa
đột nhiên kéo Kiều Na ra sau lưng mình, trào phúng nói: “Thân là đàn
ông, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, anh vậy còn là đàn
ông sao? Chung đại thiếu gia, chờ chừng nào anh dứt sữa mẹ đi rồi hãy
nói sau”
Dứt lời, hắn không thèm liếc mắt một cái đến Chung Kình, kéo tay Kiều Na đi về xe của mình. Đám đông xung quanh
vẫn không ngừng bàn tán, đôi mắt Phương Thiệu Hoa thoáng nhìn, gầm nhẹ
một tiếng: “Cút!”
Các nhân viên an ninh thấy Phương thiếu tức giận, lập tức giải tán đám người.
Lên xe, xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu
vực đó. Kiều Na nằm trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời
nào. Sau một lúc lâu, cô lên tiếng: “Dừng xe đi”
Phương Thiệu Hoa nghiêng mặt qua nhìn
cô, phanh xe lại. Kiều Na đẩy cửa xe ra, ngồi trên chiếc ghế dài ven
đường, rút một điếu thuốc trong túi ra, kẹp trên tay, châm lửa, nhẹ
nhàng đưa đến bên môi.
Mùi khói cũng không kích thích lắm, chỉ
có vị bạc hà tự nhiên. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Kiều Na bao phủ
trong sương khói, mờ mờ ảo ảo, vết son môi in nhẹ lên đầu điếu thuốc.
Phương Thiệu Hoa nhìn điếu thuốc, không
biết làm sao lại thấy cổ họng có chút khô khan. Một tay hắn cắm trong
túi, tựa nhẹ lên thân cây to bên cạnh nhìn cô, điệu cười trào phúng:
“Những tên đàn ông cô coi trọng đều như vậy sao? Ánh mắt thật đúng là
không ai dám khen tặng”
Kiều Na nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói: “Vậy nếu như tôi nói, tôi cũng coi trọng anh như vậy thì sao?”
Phương Thiệu Hoa ngẩn ra, lập tức nhìn
thấy đôi mắt giảo hoạt của Kiều Na liền hiểu được. Hắn cắn răng, người
phụ nữ này dù sao cũng đáng giận, hắn cần gì phải kiếm chuyện với cô.
Kiều Na nhìn thấy vẻ khó chịu tức giận
trên mặt hắn, nhịn không được mà cười rộ lên, càng cười càng vui vẻ, cả
khuôn mặt đều tỏa sáng động lòng người.
Phương Thiệu Hoa nhìn thấy nụ cười trên
mặt cô, không biết sao lại thấy xúc động. Hắn cúi eo xuống, ném bỏ điếu
thuốc trong tay cô, gắt gao hôn xuống.
Trong miệng cô còn mang theo hương vị
bạc hà pha lẫn mới mùi thuốc lá, loại hương vị này như mê dược trấn áp
bộ não của Phương Thiệu Hoa, khiến cho hắn mê muội. Hắn không thể tự kềm chế chính mình mà tận tình hôn lên, liếm láp mỗi một vị ngọt trong
khoang miệng cô, quấn quít lấy chiếc lưỡi nhỏ, trằn trọc lay múa.
Kiều Na ngơ ngác một chút, vẫn không đẩy hắn ra mà còn quấn tay cánh tay lên cổ hắn. Hai người, ven đường, nhiệt liệt hôn nhau, như định mệnh trời sinh là sẽ phải quấn lấy nhau cả đời.
Có chút rối loạn, cô cũng không biết
mình trở về bằng cách nào. Khi đại não tỉnh táo một chút, cô đã thấy
mình nằm trên giường lớn trong biệt thự của Phương Thiệu Hoa.
Tây phục màu đen hòa cùng đồng phục công sở màu đỏ, đỏ đen nhưng lại rất rõ ràng.
Phương Thiệu Hoa đè trên người Kiều Na,
nhưng hắn vẫn giữ tư thế nằm trên không vì sợ đè lên con của