
như vậy, chẳng lẽ không đáng để vui mừng sao?
“Mạn Mạn...” Từ Du Mạn cũng cảm thấy lời của mình hơi quá đáng, sự tổn
thương của Mộ Trường Phong cô cũng nhìn thấy trong mắt, giọng nói không
khỏi bình tĩnh hơn nhiều:
“Mộ Trường Phong, ngoại trừ chị Tuyết,
giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không có. Anh không cần thiết phải
đối với tôi như vậy.”
Xem ra anh ta thật sự biết thân phận thật
của cô rồi, về phần anh ta làm sao biết, cô không muốn hỏi. Người của Mộ gia, cô thật sự không muốn có quá nhiều tiếp xúc. Hơn nữa, anh ta cũng
không cảm thấy lời của mình buồn cười cỡ nào sao? Nếu như muốn trông
nom, tại sao 12 năm trước lại bỏ mặc.Cô còn nhớ rõ ràng ngày đó của 12
năm trước, Mộ Trường Phong đối với cô thế nào. Hiện tại, đây coi là cái
gì?
“Khi đó là anh không hiểu chuyện, hiện tại nếu anh tìm được em rồi thì không thể mặc kệ em.”
“Người phụ nữ kia cũng không trông nom, anh cảm thấy có cần thiết không?”
“Mộ tiên sinh, hiện tại tâm tình của Mạn Mạn có chút không ổn, anh đi ra
ngoài trước đi.” Nghe qua là Cố Uyến đoán ngay là người đàn ông này cũng không phải tình địch của anh, ngược lại có quan hệ gì đóvới Mạn Mạn.
Người phụ nữ mà Mạn Mạn nói là ai? Anh ở nước Anh 12 năm, mặc dù tìm
người giúp đỡ chú ý tới Mạn Mạn, nhưng cũng không thể hiểu toàn bộ.
Không đúng, Mạn Mạn nói 12 năm trước bỏ mặc cô… Mộ Trường Phong, họ Mộ…
Cố Uyên chợt cười cười, thì ra là như vậy. Khó trách Mạn Mạn sẽ nói như
vậy, khó trách Mạn Mạn luôn không nóng không lạnh với Mộ Trường Phong.
Cố Uyên sẽ không ngu đến mức để Mạn Mạn cùng người phụ nữ kia làm hòa với
nhau, mặc dù đó là mẹ của Mạn Mạn thì thế nào? Dù sao bà ta đã bỏ rơi
Mạn Mạn lúc cô chỉ mới 7 tuổi mà. Cố Uyên không khỏi hồi tưởng lại lần
đầu tiên gặp Mạn Mạn.
Mộ Trường Phong cũng không hiểu rõ là thế
nào, trong khoảng thời gian anh biết Mạn Mạn, cô đã dần dần tiếp nhận
anh, sao bỗng nhiên thái độ đối với anh lại giống như lần đầu tiên gặp
mặt vậy? Mộ Trường Phong nghĩ không thông.
Thật ra thì nguyên
nhân rất đơn giản. Lúc đầu Mạn Mạn đối với anh ta như vậy là bởi vì thân phận của anh ta. Sau đó tiếp xúc một thời gian dài, cô dần dần tiếp
nhận anh ta, hơn nữa coi anh ta là bạn, đó là bởi vì Mạn Mạn cũng không
biết rằng anh ta đã biết quan hệ của hai người, cho nên Mạn Mạn không
chú ý đến thân phận của anh ta, mới chấp nhận anh ta. Hiện tại, cô đã
biết anh ta biết thân phận của cô, hơn nữa biết nguyên nhân anh ta đối
tốt với cô, nếu muốn cô chấp nhận, vậy thì càng khó.
Cố Uyên nói
không sai, hiện tại anh ở chỗ này, dường như có hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Mộ Trường Phong thất bại nói : “Vậy anh đi chăm sóc Tuyết Tuyết,
em tự chăm sóc tốt cho mình.” Không nhận được lời đáp của Từ Du Mạn, Mộ
Trường Phong cô đơn rời đi, đóng cửa lại.
Đây là lần thứ hai
trong hôm nay cô nhìn thấy loại bóng lưng cô đơn như vậy. Từ Du Mạn nhìn cửa phòng đóng chặt, lẩm bẩm nói : “Em không phải quá vô tình chứ?”
Cố Uyên đưa tay nắm tay Từ Du Mạn, bình thường lúc này tay của anh mới có
thể động:“Không phải, Mạn Mạn của anh là Mạn Mạn tốt nhất, thiện lương
nhất trên thế giới.”
Sự khó chịu trong lòng Mạn Mạn, anh có thể hiểu. Anh có thể hoàn toàn cảm nhận được cảm thụ của Mạn Mạn, đau khổ như vậy.
“Ha ha, em mới không tốt đấy. Anh xem, anh vì em đều giữ mình trong sạch, ngay cả một lần yêu đương cũng chưa từng có, mà em...”
Cố Uyên dùng bàn tay còn quấn băng gạc chặn lại lời kế tiếp mà Từ Du Mạn
muốn nói. Cô kéo tay của anh xuống, mặc kệ anh sẽ nghĩ sao, cô vẫn phải
nói.
Hôm nay thấy Âu Dương Nhất Phàm, cô mới hồi tưởng lại quá
khứ không chịu nổi kia. Mặc kệ Cố Uyên nghe xong có còn muốn ở bên cạnh
cô hay không, dù sao cô không muốn lừa gạt anh. “Hãy nghe em nói. Em
từng có một bạn trai.”
Cố Uyên mơ hồ biết Từ Du Mạn muốn nói gì,
căng thẳng trong lòng. Ngay sau đó lại nghĩ Mạn Mạn muốn nói cho anh
biết, chứng minh trong lòng Mạn Mạn có anh, không muốn lừa gạt giấu giếm anh, anh mới yên tâm nghe Mạn Mạn nói chuyện giữa cô và bạn trai của
cô. Mặc dù trong lòng dấm chua đang tuôn ra, anh đang ghen ghét đến phát điên.
“Thật ra trước khi em với Tả Minh lui tới, em đã sớm quen biết một người đàn ông khác. Anh ta đối với em rất tốt, em vẫn coi anh
như người anh trai đáng tin cậy nhất. Em gần như cái gì cũng nói cho anh ta biết, ngay cả việc em kết giao với bạn trai. Nhưng anh ta lại phụ sự tin tưởng của em, sau khi em nói cho anh ta biết, anh ta đã… làm ra
chuyện như vậy đối với em.”
Nghe tới đây, trong lòng Cố Uyên
giống như dời sông lấp biển, dường như có người cầm dao từng điểm từng
nhát từng nhát khoét vào tim anh. Đau. Đau vô cùng. Âu Dương Nhất Phàm,
Cố Uyên hung hăng nhớ kỹ cái tên này. Tại sao anh không biết về sự tồn
tại của Âu Dương Nhất Phàm? Tả Minh có thể nói là ngoài ý muốn, hơn nữa
là bạn học trước kia của Mạn Mạn, Thương Lan không chú ý tới là bình
thường. Nhưng nghe giọng điệu của Mạn Mạn, thời gian tên Âu Dương Nhất
Phàm đó tiếp xúc với Mạn Mạn vẫn không hề ngắn, Thương Lan không thể nào một chút cũng không biết.
“Em dùng