
ếng trái cây đưa vào miệng tôi.
Mẹ tắm xong đi ra, mỉm cười nói: “Kỳ Nguyệt, lại cầm giúp mẹ cái khăn?”
Tôi nhìn Tô Tín, ý bảo anh đi cầm, anh cũng cực kỳ nghe lời, lập tức buông tôi ra đi tới cầm khăn.
Tô Tín đi vào phòng, mẹ đã đi nhanh toới ngồi xuống cạnh tôi, cắt trái cây.
Lúc Tô Tín đi ra, mẹ cười vô cùng từ ái, vỗ vỗ phía bên trái ghế sofa: “Tiểu Tô, con ngồi bên này.”
Tô Tín nhìn bên phải mẹ là tôi, muốn đi tới chỗ tôi, bị tôi phe phẩy đầu quay trở về. Anh rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi qua ngồi bên cạnh mẹ.
Tình huống cuối cùng chính là như vậy, mẹ ngồi giữa hai người chúng tôi rất là vui vẻ, tôi ngồi bên phải mẹ cũng cười nói bình thường mà Tô Tín ngồi bên trái mẹ thì căm phẫn im lặng ngồi đó…..
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, sáng sớm Tô Tín đã kêu tôi dậy nói muốn đi siêu thị, tôi muốn ngủ nướng không để ý tới anh, một lát sau cảm thấy anh cúi xuống thủ thỉ thù thì bên tai tôi: “Thuận tiện đưa em về ký túc xá lấy bản ghi chép, em không muốn đi?”
Tôi giật mình ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh sảng khoái tinh thần, cảm giác hưng phấn từ trong đáy lòng tuôn trào ra.
“Dậy ngay! Em sẽ đi!”
Tôi rửa mặt xong thấy mẹ đi vào phòng, lạnh nhạt nhìn hai chúng tôi nói: “Tiểu Tô, bác đưa con đi.”
Đầu tiên là Tô Tín nhăn nhó sau đó lại hòa hoãn: “Kỳ Nguyệt nói em ấy muốn đi.”
“Nguyệt Nguyệt muốn đi cũng không được, cả ngày nó ở trong nhà, cái gì cũng không biết, chắc chắn không mua được đồ tốt. Hơn nữa khó khăn lắm Kỳ Nguyệt mới có ngày chủ nhật ngủ nướng, còn sớm thế này sao con còn kêu nó dậy, không phải con thích nó sao, sao lại làm như vậy?”
Giọng nói của mẹ vô cùng dõng dạc. Tô Tín không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi ra ngoài với mẹ.
Cứ như vậy trôi qua vài ngày, mẹ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào ngăn cản Tô Tín và tôi gần gũi với nhau, tôi đây thật không chịu nổi, sắc mặt Tô Tín vẫn không thay đổi, cùng nhau phối hợp diễn trò với mẹ, nhìn hai người chiến tranh ngầm với nhau, tôi vui mừng không thể tả.
Thật ra thì từ nhỏ tới lớn tôi vẫn rất rõ ràng, mẹ là một người phụ nữ vô cùng phúc hắc.
Buổi tối một ngày nào đó, tôi xuống giường đi vệ sinh, ngáp ngắn ngáp dài, mê mang mở cửa phòng vệ sinh, còn chưa ngáp xong đã bị ai đó kéo vào trong ngực, tôi bị hù dọa tính la lên đôi môi đã bị ai đó cắn.
Trong bóng tối, nhịp tim tôi như đang đánh trống.
Tô Tín chống đỡ tôi ở phía sau cửa, nụ hôn mang theo một ít trừng phạt cắn mút, tôi đau ưm ra tiếng, anh ngẩn ra càng mãnh liệt cậy mở hàm răng tôi, đầu lưỡi anh tìm kiếm đầu lưỡi tôi, quấn lấy nó cùng nhau triền miên, anh dùng lực mút lấy giống như thưởng thức một cái gì đó ngon ngọt.
Đầu tôi bắt đầu ong ong, muốn phản kháng, thân thể không ngừng sai bảo. Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, bàn tay ôm ngang eo càng ngày càng chặt, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ anh nóng lên, làm trái tim tôi run rẩy theo.
Ý thức dần dần tan rã, anh chợt buông tôi ra, tôi dựa vào cửa mở miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn anh.
Lông minh anh thật dài, trong mắt tràn đầy lửa tình, ham muốn mãnh liệt.
Lòng tôi chấn động, anh đưa tay ra kéo tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Anh rất nhớ em.”
Tôi cũng vậy, không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó cho anh ôm.
Ở trong đêm khuya, cảm giác này rất yên tĩnh, cũng rất êm đẹp.
Đột nhiên tiếng “cốc cốc” vang lên, sau đó là giọng nói của mẹ già: “Bên trong có người không?”
Tôi vội vàng đẩy Tô Tín ra: “Mẹ, con ở bên trong.”
“Ở trong đó làm gì đấy?”
Tôi thuận miệng đáp: “== ỉa.”
“À, mẹ ở ngoài chờ con, con nhanh một chút.”
“Dạ, biết.”
Tôi nháy nháy mắt với Tô Tín, hai người cùng nhau mở cửa ra ngoài, mẹ cũng không kinh ngạc, vẻ mặt như đã hiểu rất rõ, mặc dù không nên nói mẹ mình như vậy, nhưng không thể không nói, vẻ mặt lúc ấy của mẹ rất đáng đánh đòn.
Mẹ cố tình kinh ngạc hỏi: “Sao tiểu Tô cũng ở bên trong?”
Tô Tín bình tĩnh trả lời: “Là con rất thích con gái bác, nên cô ấy đi vệ sinh con cũng phải canh chừng.”
“Phụt ――” tôi nhịn khôngg được phun nước miếng.
Mẹ gật đầu nói: “Này tránh ra một bên, hai người các ngươi cản trở mẹ đấy, hại mẹ nhịn lâu rồi,”
Mẹ còn thần bí nháy mắt mấy cái với tôi, mặt tôi lập tức nóng lên.
Tôi cúi đầu về phòng == một lát sau, mẹ trở lại, nằm xuống bên cạnh tôi.
“Thằng bé tiểu Tô thật không tệ.” Trên mặt mẹ nở nụ cười.
“Không tệ?”
“Lần trước mẹ cùng nó đi siêu thị mua đồ, con thích ăn cái gì nó đều biết, chủ động đẩy xe đi, lúc về cũng không cho mẹ xách đồ.”
“À………” tôi thấp giọng à ừ, trong ngực lan ra dòng suối ấm áp.
“Nguyệt Nguyệt.” Mẹ cầm tay tôi nói: “Nhìn rõ trái tim của mình, nếu thật là thích thì đừng bỏ qua, nắm lấy thật chặt.”
Mẹ không chờ tôi trả lời, cười nói tiếp: “Dĩ nhiên, thằng bé so với ba con vẫn còn kém xa.”
Tôi nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn tôi, tôi nhìn gương mặt mẹ được bao trùm bởi ánh đèn ngủ màu vàng rất ôn hòa. Trong lúc bất chợt, tôi cảm thấy hai mẹ con chúng tôi thật giống nhau, hạnh phúc không cần gì nhiều.
Sáng sớm hôm sau, mẹ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, tôi kéo tay mẹ.
“Mẹ đi sớm vậy?”
“Phải đi thôi.” Mẹ liếc Tô Tín cười nói: “Không đi nữa thì