
g ngờ tới con xuất hiện đã thay đổi tất cả, hai đứa thậm chí còn
đính hôn? Kỳ Nguyệt, mặc dù bác sống nước ngoài nhưng tư tưởng của bác
vẫn rất bảo thủ và gia trưởng. Bác chỉ muốn hỏi con một điều, thời gian
dài như vậy, con trai bác suy nghĩ cho con rất nhiều vậy con có gì để
trả lại cho nó chưa? Để con theo nó tới Mỹ sống một cuộc sống thật tốt
chẳng lẽ là làm khó con? Đừng để đến cuối cùng thì lẫn lộn đầu đuôi.”
Bên tai tôi chỉ có tiếng xe lửa chạy ầm ầm qua, tôi bắt lấy cọng rơm cứu
mạng cuối cùng, run rẩy hỏi: “Chuyện này bác có nói với Tô Tín chưa?”
“Rồi.” Ông trả lời rất nhanh, “Nó cũng đồng ý rồi.”
Ánh mắt tôi đau đớn chua xót, thì đàn ông đều thích quyết định và nắm trong tay cuộc sống của người khác, ngay cả Tô Tín cũng không có ngoại lệ. Có lẽ lúc chị Hạ nói với tôi những lời này thì bà cũng đã biết chuyện này.
Tình huống này vốn phải thương tâm, nhưng tôi lại không khóc chỉ có bình
tĩnh nhìn ông nói: “Thật vui vì bác đã đạt được mục đích, con quyết định về nhà.”
Ba Tô ngạc nhiên không nghĩ tôi sẽ đáp ứng nhanh vậy, nhưng lập tức đưa ra vẻ mặt đã hiểu.
Tôi thấy vẻ mặt ông như thế thì tức giận tự nhiên sinh ra dũng khí, tôi gằn từng chữ kiên định nói: “Con sẽ rời khỏi con trai bác, nhưng chỉ là tạm thời, hai năm sau sau khi học xong con sẽ quay về kề vai sát cánh với
con trai bác, tuyệt đối không kéo bước chân của anh ấy, nhưng trong hai
năm này mong bác đừng can thiệp vào cuộc sống tình cảm của anh ấy.”
Ba Tô thấy có vẻ thú vị nhướng mày, “Muốn bác tin con thế nào?”
Tôi giơ tay phải lên, tôi tháo chiếc nhẫn kim cương phát sáng ở ngón tay áp út ra để nó trước mặt ông, “Lấy cái này làm thế chân, lần này con đi
mong bác đừng nói cho Tô Tín và chị Hạ biết, hai năm sau nếu con không
đạt được yêu cầu của bác thì con sẽ không trở lại bên cạnh con trai bác, bác có thể yên tâm để anh ấy đeo chiếc nhẫn này vào tay một người con
gái khác.”
Tôi nói xong những lời này thì gần như không còn hơi sức, chỉ chống vào mép bàn để giữ vững thân thể.
Ba Tô nhìn chăm chú chiếc nhẫn hồi lâu rồi mở miệng nói: “Được.”
Tôi nhìn ông cất chiếc nhẫn xong mới lôi kéo thân thể cứng nhắc đi ra
ngoài, đây là đánh cuộc lớn nhất cuộc đời tôi cũng là lời nói khí phách
nhất. Tôi thế chấp tất cả hạnh phúc của mình, kể từ lúc gặp Nghi Tĩnh
tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, không có điều kiện, thường hay tự
an ủi bản thân mình nhưng thật ra lại rất yếu đuối. Tất cả những điều
này chỉ để chứng minh lời hứa của tôi với Tô Tín, tôi không phải những
cô gái ngu ngốc trong tiểu thuyết, suốt ngày chỉ biết vô tội dựa vào
người đàn ông mà sống.
Cái này cũng không phải là tương lai của
tôi, không phải, từ trước tới giờ đều không phải. Chỉ là tôi muốn chịu
trách nhiệm bản thân mình, chịu trách nhiệm cho Tô Tín , cho gia đình
anh và cả gia đình mình.
Tôi đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại,
nói ra một câu mà tôi vẫn muốn nói, “À, đúng rồi, còn có điều muốn nói
với bác, con sẽ không phải là Hạ Mộng Phồng thứ hai bị giam cầm trong
nhà khi còn trẻ tuổi.”
Sắc mặt ba Tô cứng đờ, ai ngờ ông lại thẹn quá hóa giận cười cười, lần đầu tiên tôi thấy ông cười, rất nho nhã,
ông nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Chờ mong biểu hiện của con.”
Bước ra khỏi cửa, tôi không còn chút sức lực muốn dựa vào tường, nhưng tôi
biết tôi không thể, tôi nhanh chóng cất vé máy bay vào túi, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt che giấu sắc mặt nhợt nhạt của mình.
Sau đó chị Hạ kêu chúng tôi xuống lầu ăn cơm trưa.
Vừa đúng lúc Tô Tín đi ra khỏi phòng, nhìn thấy anh tôi ra vẻ bình thường
cười cười, anh chặn tôi ở cửa phòng vệ sinh, anh nhìn tôi với đôi mắt
đen lay láy, anh cau mày hỏi: “Lúc nãy ba nói gì với em?”
Tôi
không né tránh ánh mắt của anh, nhìn thẳng anh cười nói: “Không có gì,
chỉ dặn một người sắp làm con dâu chăm sóc thật tốt cho anh thôi.”
“Thật?” Anh nhất quyết không tha hỏi.
“Uh, thật, really~~” Giọng tôi rất cường điệu.
Lúc này chị Hạ lại tiếp tục gọi chúng tôi xuống ăn cơm, tôi đẩy tay anh ra, “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Tô Tín bắt lấy tay tôi, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, “Chiếc nhẫn đâu?”
Trong lòng tôi trở nên hồi hộp, vội vàng cười ha hả nói: “Trong túi em, đi vệ sinh còn mang theo em sợ nó bị phai mờ.”
Tô Tín muốn nói gì nữa nhưng lúc đó ba Tô bước ra ngoài còn cố tình ho hai tiếng.
Tô Tín biết điều buông tay ra, bóng đen trên người đột nhiên biến mất.
Lòng tôi chợt lạnh đi, cho tới nay tôi luôn tìm kiếm cảm giác an toàn
cho mình, nhưng hôm nay tôi lại quyết định buông tha nó dũng cảm bước
đi.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Thường nghe
người ta nói, trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đúng vậy, trong lúc Tô Tín kéo tôi xuống lầu, trong đầu tôi đã nghỉ như vậy.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, ba Tô đề nghị đưa cả nhà đi công viên dã
ngoại, khi ông nói những lời này ông luôn nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ý
từ chối, “Cái này… Dì cả em đến nên em không muốn đi ra ngoài.”
Tô Tín lo lắng hỏi: “Có khó chịu lắm không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, nh