
ông vui.
“Dạo
này cháu về rất muộn!”
“Cháu
xin lỗi…”
“Hơn
nữa có Băng Lan ở nhà, cháu cũng ít khi nấu cơm, ngày nào cũng ăn món vừa nhiều
dầu vừa mặn, cháu muốn hại chết ông hả?”
“Ông
nội…”
“Cháu
đừng nói nữa! Còn nữa, cháu tưởng ông không biết mấy ngày nay cháu đang lo dọn
dẹp đồ đạc hả? Cháu định thế nào? Bỏ rơi ông già này sao?”
Tất cả
vỏ bọc của Thu Thần đã bị lột bỏ, ngay trước mặt ông, mắt cô rưng rưng…
“Ông
không cho cháu đi!”, ông nội bỗng gào lên như sấm, “Cháu đi rồi ông phải làm
sao? Ai sẽ là người ngày nào cũng ép ông đi tập thái cực quyền? Ai lo lắng việc
cơm nước cho ông? Ai nấu cho ông những món vừa nhạt vừa khó ăn đó? Nói tóm lại,
ông không cho cháu đi! Cháu đừng nghĩ tới việc rời khỏi căn nhà này.”
“Ông
nội…”, Thu Thần buồn bã nói, “Ông đừng như thế, chẳng phải ông luôn hy vọng
Băng Lan làm cháu dâu sao?”.
Ông
chùng vai xuống: “Không được, cháu không thể rời xa A Vũ. Trước đây ông sai
rồi, cháu là một phụ nữ tốt, là một người vợ tốt… A Vũ không nên có cháu rồi mà
vẫn còn như thế với Băng Lan…”.
“Ông,
anh Chấn Vũ không sai, Băng Lan cũng không sai. Thực ra, lúc đầu anh ấy vì muốn
tốt cho Băng Lan nên mới kết hôn với cháu. Bây giờ Băng Lan đã về rồi, hai
người họ lại tình đầu ý hợp như thế, sống với nhau cũng là điều tốt. Coi như
tất cả chưa hề xảy ra, ông vẫn hy vọng Băng Lan là cháu dâu của mình mà. Băng
Lan rất ngoan, nhất định sẽ không chọc tức ông như cháu đâu!”
“Bây
giờ cháu nói những câu này mới là chọc tức ông! Cháu bỏ đi mới thực sự là chọc
tức ông!”
“Ông
nội…”, Thu Thần không biết phải nói thế nào.
“A Vũ
là đứa ngốc nghếch, nó không hiểu gì cả, cháu mới là người thích hợp với nó.”
“Ông
nội, cảm ơn ông đã nói thế, nhưng chuyện tình cảm thì không thể nói là thích hợp
hay không thích hợp với ai được”, Thu Thần cười buồn.
“Cháu
phải đi ra sân bay đây, sợ muộn lại không kịp.”
Ông nội
thấy ý của cô đã quyết, thất vọng nói: “Cháu định bao giờ nói với nó?”.
“Tối
nay ạ!”
***
Sau kỳ
nghỉ sáu ngày, đối diện với Thu Thần, tâm trạng của Thạch Chấn Vũ càng trở nên
phức tạp.
Anh vốn
dĩ không nghĩ nhiều như thế, nhìn thấy Băng Lan tinh thần sa sút, phản ứng của
anh chính là an ủi cô hết mức có thể. Vừa hay anh đã lên kế hoạch đưa Thu Thần
đi nghỉ mát từ sớm, giờ Băng Lan có chuyện như thế nên anh nghĩ Băng Lan đương
nhiên sẽ cần cơ hội nghỉ ngơi này để giải tỏa tâm lý hơn Thu Thần.
Không
ngờ trong chuyến đi đảo Bali đó, Băng Lan đã nói cô ấy cần anh, cô ấy nhận ra
anh mới là người đối tốt với cô nhất trên thế giới này.
Đó là
cảnh tượng trong giấc mơ của anh, cô gái mà anh mong đợi biết bao năm nay, cuối
cùng đã đáp trả lại tình cảm của anh, đáng lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc
nhất trên thế giới này mới phải.
Có điều
lúc anh nghe cô nói vậy, anh chợt thấy hoảng loạn.
Anh
không hiểu vì sao mình lại bất an, mãi đến lúc ở sân bay, nhìn thấy Thu Thần,
anh mới chợt hiểu nguyên nhân.
Bởi
trong lòng anh hổ thẹn, cho nên càng day dứt. Anh bỗng có cảm giác hoảng hốt,
rõ ràng hôm đó là sinh nhật của Thu Thần nhưng anh lại đưa Băng Lan đi nghỉ
mát, ngay cả câu chúc mừng sinh nhật anh cũng quên không nói, ngay cả một món
quà anh cũng không tặng…
Trên
đường từ sân bay về tới nhà, thái độ của Thu Thần hoàn toàn không có gì khác
biệt, điều đó càng làm cho cảm giác tội lỗi của anh thêm nặng nề.
Cảm
giác tội lỗi ấy luôn ngự trị trong lòng, Thạch Chấn Vũ quyết định tối nay sẽ
nói chuyện rõ ràng với cô.
Tuy tìm
cô nói chuyện có phần hơi kỳ quặc, nhưng anh không biết mình còn có thể tìm ai
khác, cô là người bạn duy nhất mà anh có thể sẻ chia tâm sự.
“Anh đi
nghỉ ngơi rồi tắm rửa đi, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh”, vừa bước vào
nhà, Thu Thần đã nói với Thạch Chấn Vũ.
Thạch
Chấn Vũ hoàn toàn không ngờ, Thu Thần lại là người đề xuất việc đó với anh
trước.
“Ừm.”
Anh
bước vào phòng, thứ đầu tiên mà anh chú ý đến là một túi đồ ngay ngắn ở phía
trên bàn trang điểm. Anh run sợ, trong lòng có một dự cảm không hay.
“Em
muốn nói chuyện gì với anh?”, anh chau mày nhìn cô.
“Anh
không muốn tắm trước rồi chúng ta nói chuyện sau sao?”
“Không!
Anh muốn biết ngay bây giờ.”
Biểu
hiện của cô rất nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
“Chúng
ta ly hôn đi!”, cô nói.
***
“Anh
không muốn ly hôn”, phản ứng của anh là tức giận, có phần hoảng loạn.
“Anh
muốn ly hôn đấy.” Đôi mắt trong sáng của cô như trói lấy anh, ánh mắt nhìn thấu
khiến anh không thể lánh đi đâu được.
“Anh
quên rồi à, em là người hiểu anh hơn cả anh đang hiểu mình nghĩ gì nữa đấy.”
Thạch
Chấn Vũ chăm chăm nhìn cô. Vài giây sau, anh ngồi xuống giường.
“Em
biết từ bao giờ?”
“Từ hôm
Băng Lan trở về em đã có dự cảm rồi, em biết anh không quên được cô ấy.”
Anh im
lặng hồi lâu.
“Có
điều, chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc…”
Thu
Thần ngồi xuống, đặt tay lên tay anh.
“Cảm ơn
anh đã nói thế”, cô mỉm cười, “Không sao. Chuyện ly hôn này đối với chúng ta mà
nói, không có gì là quá nghiêm trọng, phải không? Lúc đầu khi quyết định kết
hôn chúng ta đã nói rất rõ rồi, bây