Polly po-cket
Gió Xuân Vô Tình

Gió Xuân Vô Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324410

Bình chọn: 7.5.00/10/441 lượt.

h của hắn. Ngay trước mắt cô đây, là đôi mắt trong suốt sâu thẳm của hắn, như một đầm nước tĩnh lặng. Và ý cười lại thả xuống mặt nước trong vắt đó từng tia sáng lấp lánh, nhìn vô cùng đẹp đẽ. Trong phút chốc khi nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đó, tim cô bỗng đập loạn nhịp.

Và chỉ một giây thất thần đó, lại không thoát khỏi sự quan sát của hắn. Hắn mỉm cười chăm chú nhìn cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi hắn không hiểu sao lại nóng rực, xông thẳng vào thần hồn của cô. Thật trái ngược với cử chỉ vô lễ, nụ hôn của hắn lại dịu dàng tinh tế khiến người ta run sợ. Từng chút một xâm nhập vào rồi dây dưa, lưu luyến trằn trọc không rời, không giống như chiếm đoạt mà giống như đang nỗ lực chứng minh một điều gì đó.

Cuối cùng, sự kinh hoàng còn mạnh hơn sự xấu hổ, tâm cô bình tĩnh lại, hung hăng cắn mạnh xuống. Mùi máu tươi tràn vào miệng, mang theo vị ngọt. Khi cô nghe thấy hắn khẽ hút khí, thì tự nhiên thấy sảng khoái vì đắc thắng.

Hắn rời khỏi môi cô, khẽ nhíu mày, liếm nhẹ lên vệt máu đang chảy trên môi mình, nói: “Thật là độc ác, đừng quên, đây là cơ thể của người trong lòng ngươi.”

“Ai nói hắn là người trong lòng ta!” Nghi Huyên giận dữ. Cô chống tay lên ngực hắn, dùng hết sức đẩy hắn ra. Nhưng làn da hắn dưới bàn tay cô lại nóng hầm hập, y như môi lưỡi của hắn. Chỉ giây lát cô đã hiểu ra, ngực bỗng thấy đau nhức.

Trên người có thương tích, lại không biết chăm sóc. Dù hắn có là ma vật thì thân thể vẫn là máu thịt, làm sao chịu đựng được bao giày vò như vậy? Nếu cô đoán không nhầm thì bây giờ hắn đang sốt cao!

“Đồ khốn! Ngươi hại thân thể của sư huynh ta thành cái dạng gì đây hả!” Cô không kiềm chế mà mắng hắn.

Nhưng hắn chỉ lơ đễnh cười, “Thân thể này là của bản tọa, bản tọa muốn làm gì thì làm. Bị hỏng thì lại đổi cái thân khác.” Hắn cầm lấy cổ tay đang phản kháng của cô, lạnh giọng nói, “Ngươi việc gì phải khổ vì sư huynh của ngươi… Bị bản tọa chiếm thân thể thì hắn cũng giống như đã chết. Quên hắn đi, hầu hạ bản tọa, có khác gì đâu?”

Hắn vừa nói vừa phủ tay lên ngực Nghi Huyên, tiện đà kéo vạt áo cô ra.

Tình hình phát triển đến mức này, khiến Nghi Huyên cứng đờ người, máu toàn thân như xông hết lên đầu, làm cho mắt cô rưng rưng nước. Còn hắn dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, nụ cười càng nồng đậm, song, ngay khi tay hắn muốn thăm dò vào sâu thêm thì một luồng ánh sáng nhạt bỗng lóe lên từ trong quần áo cô, chiếu thẳng đến mắt hắn. Hắn không biết đó là thứ gì, nhưng vẫn cảm nhận thấy nguy hiểm. Hắn buông cô ra, vội lùi về phía sau.

Nghi Huyên thấy thế, thì nhanh như chớp lấy “Ánh sáng nhạt” đó ra, ấn lên ngực hắn.

Hắn né không kịp, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thâm nhập vào tâm mạch, khiến mọi hoạt động trong cơ thể đóng băng lại. Lúc này hắn đã nhìn rõ hình dáng của “Ánh sáng nhạt” kia, hóa ra đó là một tấm gương tròn nhỏ bằng bàn tay, chỉ có một màu đen thuần vô cùng trang nghiêm. Nó mơ hồ tỏa ra ánh sáng, lập lờ trong tấm gương mà không hề rõ ràng.

“Tiềm Tịch! Nhập thân!” Nghi Huyên cất cao giọng quát.

Nghe xong câu thần chú này, hắn mới hiểu ra lai lịch của cô. Đệ tử Dịch Thủy đình của Cửu Nhạc tiên minh đều tu luyện thuật pháp Ngưng Kính. Đến ngày tu luyện thành công, sẽ tạo ra được một thực thể bảo kính. Loại gương đó cùng chủ nhân là đồng thân chung mệnh. Bảo kính chưa bị phá hủy thì nguyên thần cũng không bị tiêu tán. Mà “Tiềm Tịch” này, lại chính là vật sở hữu của thân thể này. Hóa ra là vậy, cô ta cố tình chạy vào cốc, cố tình tiếp cận hắn, để đem bảo kính này nhập vào người hắn.

Hắn nhíu mày tức giận, nhưng cũng không kịp ngăn lại chuyện này. Nguyên thần đã nhập vào thân thể này rồi, và bắt đầu gây rối loạn. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười vô cùng điên cuồng ngang ngược.

“Ha ha ha, không ngờ, lão Thượng Dương kia lại dùng đến quỷ kế thú vị này, thật khiến bản tọa hài lòng!” Hắn cười, vươn tay đoạt lấy bảo kính trong tay Nghi Huyên, rồi hung hăng đẩy cô ra. Hắn cầm tấm gương, nhìn vào mặt gương đen kịt kia nói: “Chỉ dùng một cái gương hèn mọn mà nghĩ có thể hại bản tọa sao?”

Hắn nói xong, những ngón tay lập tức gập lại, bóp nát bảo kính. Những luồng sáng yếu ớt trào ra từ kẽ tay hắn, rồi lập tức biến mất.

Nghi Huyên thấp thỏm không yên, lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo. Chiếc gương nhỏ này chính là chiếc mà sư huynh Thương Hàn để lại cho cô, vốn chỉ là một mảnh nhỏ trong bảo kính Tiền Tịch. Thực ra mục đích ban đầu không phải là dùng nó để đối phó với thuật chiếm xác, nguyên thần trong gương cũng không đủ để ép ma vật ra. Nhưng những năm gần đây, sư môn chưa bao giờ từ bỏ, nên đã tập hợp rất nhiều sức mạnh của cao thủ trong phái, ngày đêm tăng cường sức mạnh cho chiếc gương này. Và cô vẫn luôn tin tưởng vào tấm gương này, rằng nó sẽ cứu được sư huynh của cô. Nhưng hiện tại… Lẽ nào, không hề hiệu quả sao?

Lòng cô bỗng thấy chán nản, sự cáu giận bùng lên. Lẽ ra sư môn không nên giao nhiệm vụ này cho cô! Đạo hạnh của cô không hề xuất chúng, kinh nghiệm chiến đấu cũng không bằng mấy vị sư tỷ, vì sao cứ phải là cô cơ chứ? Nếu không phải cô, có k