Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gió Xuân Vô Tình

Gió Xuân Vô Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324405

Bình chọn: 8.5.00/10/440 lượt.

hi còn thành công…

Bên tai cô, giọng hắn hoàn toàn lạnh lẽo, kéo theo nguy hiểm đáng sợ: “Trên đời này bản tọa hận nhất là kẻ gian trá. Ngươi cũng biết cái giá phải trả vì lừa gạt bản tọa phải không?” Nói xong, hắn không hề thương tiếc mà xuất chưởng, đó là sát chiêu.

Cô chẳng còn lòng muốn phản khánh nữa, nên chỉ ngẩng đầu lên, bi ai nhìn hắn.

Ngay giây phút đó, thân thể bỗng cứng đờ, làm ngừng mọi hoạt động. Hắn nghiến răng, cảm giác từng luồng khí mát lạnh, chậm rãi ngấm vào huyết mạch, giống như muốn chiếm giữ tất cả.

Thấy hắn không cử động, Nghi Huyên vừa mừng vừa sợ, gọi hắn: “Sư huynh!”

Hắn nghe thấy câu này, cười lạnh nói: “Nực cười… Dù hắn lấy lại được nguyên thần thì sao nào? Ngươi cho là bản tọa sẽ chịu nghe theo hắn sao? Nếu bản tọa bị buộc phải ra khỏi cơ thể này thì cũng tuyệt đối không cho hắn sống sót!” Hắn nói xong những lời ác độc, thì đứng dậy lùi ra sau.

Lúc này, ma vật ở ngoài màn bỗng xông vào tới tấp, ý muốn bảo hộ chủ nhân. Nghi Huyên thấy vậy há còn ngồi bó tay chịu chết sao, cô nhảy xuống giường, đứng thẳng người chờ quân địch.

Hắn liếc nhìn cô, dùng giọng điệu hết sức ác nghiệt nói với đám ma vật: “Cô ta là phần thưởng cho các ngươi.”

Đừng nói là rơi vào ma chướng không có cách nào sử dụng tiên pháp, cho dù có thể sử dụng đi nữa, thì dựa vào tu vi của cô cũng chẳng thể đối phó với đám ma vật này. Nhưng bây giờ, cô không còn lo nghĩ nữa. Lòng tràn đầy khí khái, nghĩ rằng dù thế nào cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng, mới không làm nhục sư môn!

Ngay lúc cô đang chăm chú đánh giá xem trong đám ma vật này con nào yếu nhất thì bỗng có một luồng gió mạnh mẽ gào rít đến, quật cả chiếc giường màn xanh đi. Đám sương mù bị sức gió xua tan hết, lộ ra ánh trăng trong sạch.

Nghi Huyên chợt thấy dễ chịu khắp người, dường như ma chướng đã bị phá đi rất nhiều. Luồng lực thánh thiện trong sạch như vậy, nhất định không phải của ma vật, mà chắc chắn là người của Cửu Nhạc! Cô vui mừng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy từ trong ánh sáng trăng có một con Bạch Long uyển chuyển bay đến, làm khuấy động gió mây, dương khí thanh thuần cuồn cuộn trào đến.

Cô nhớ mang máng là đã nhìn thấy con Bạch Long này ở đâu thì phải, chính lúc đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy ma đầu kia cất cao giọng nói: “Bản tọa cứ tưởng là ai —— Lạc Kiến Hoài! Nếu đã đến thì hãy mau tranh tài cùng bản tọa một trận đi!”

Hắn vừa dứt lời, thì con rồng đang bay trên không trung kia gầm lên một tiếng làm chấn động bốn phương. Giữa tầng mây lưu chuyển bỗng có một cái bóng trắng hiện ra trước mặt mọi người.

Nghi Huyên vừa thấy người kia, thì trước mắt chợt sáng ngời. Dưới ánh trăng, hắn mặc áo trắng thuần, quanh người như đang tỏa ra ánh sáng trong sạch. Nhìn người nam tử đó chắc chỉ ngoài hai mươi, dung mạo đoan chính sáng sủa, mang theo ý vị lỗi lạc xuất sắc. Đôi mày trang nghiêm sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời tĩnh lặng. Vậy mà vẻ mặt lại nghiêm nghị lạnh lùng, như không cho bất cứ kẻ nào khinh phạm.

Xem ra thật đúng như lời Nghi Huyên vừa nói lúc nãy. Đệ tử Cửu Nhạc đâu chỉ nghìn vạn, người này Nghi Huyên thật sự không biết.

Người đàn ông áo trắng kia vừa chạm đất, mày đã khẽ nhếch lên, chậm rãi liếc qua từng người, cuối cùng cái nhìn rơi trên người Lệnh chủ Cức Thiên. “Thật không biết xấu hổ.” Hắn mở miệng nói, ngữ khí khinh miệt đến cực hạn, “Chiếm thân thể người khác làm của mình, chẳng còn gì ghê tởm hơn!”

Nói xong, tay phải hắn vừa nhấc lên. Ngưng kết thành từng hạt ngọc trong suốt, chỉ nháy mắt đã hóa thành chuỗi vòng ngọc trong tay hắn. Hắn vừa vung tay lên, chuỗi ngọc đó bỗng đứt rời, từng hạt ngọc mạnh mẽ văng về phía đám ma vật. Và ngay tức khắc, những tiếng kêu rên đột nhiên vang lên. Chi một đòn đơn giản mà đã diệt đi hơn nửa đám ma vật!

Tận mắt thấy đám thủ hạ của mình bị tiêu diệt, vậy mà ma đầu kia chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Để bổn tọa tới chơi cùng ngươi!” Hắn vừa nói vừa phi thân đến xòe móng vuốt về phía nam tử áo trắng.

Nam tử chỉ cười nhạt mà nâng tay lên, quát: “Thiên Châu Lạc!” Vừa ra lệnh xong, hàng vạn hàng nghìn hạt ngọc bỗng hiện ra, rồi ào ào rơi xuống.

Từng hạt ngọc rơi xuống đất, bắn tóe ra từng luồng sáng chói mắt, khiến Nghi Huyên không tài nào mở mắt ra được. Lâu sau, cô mới chậm rãi mở mắt, nhìn những luồng sáng còn sót lại hóa thành khói xanh mà phiêu tán đi. Và giữa luồng sáng đó, là dáng đứng lung lay của ma đầu Cức Thiên kia, vẻ mặt thống khổ.

“Nguyên thần trong cơ thể ngươi đang xung đột nhau, hôm nay ngươi không phải là đối thủ của ta.” Nam tử áo trắng nói xong thì bắt đầu tụ lực xuất chưởng, đánh vào ngực đối thủ.

Nghi Huyên thấy hắn xuất chưởng thì cực kỳ hoảng sợ. Một chưởng này, không hề lưu tình, tuy là để khống chế địch. Nhưng nếu phải chịu thêm một chưởng này thì sư huynh của cô nhất định sẽ bị mất mạng theo. Cô cuống quít xông lên muốn ngăn cản thì đã thấy ma đầu Cức Thiên kia nhảy lui lại mấy bước, tránh khỏi sát chiêu. Nam tử áo trắng cũng không buông tha, đuổi sát theo hắn.

Ngay lúc Nghi Huyên đang khẩn trương, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể nhúng tay vào, th