XtGem Forum catalog
Gió Xuân Vô Tình

Gió Xuân Vô Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325370

Bình chọn: 8.5.00/10/537 lượt.

c hoàn toàn, sau khi bị ngã xuống đất lại không có sức đứng dậy. Nhưng cô không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục mỉa mai: “Nơi này là Chân Hư cảnh, ngươi có thể làm gì được ta?”

Khuôn mặt nam tử đen kịt không nhìn ra biểu tình, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu kia thì dày đặc sát khí. “Nói đúng lắm, ta không thể làm gì ngươi, mà kỳ thực cũng không định làm gì ngươi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây làm mồi câu là được.”

Nghi Huyên không quá hiểu ý hắn, nhưng Lục Tín đã bước trước cô một bước: “Ngươi muốn dụ nam nhân kia vào Chân Hư cảnh? Hắn thực sự là đồng bạn của ngươi ư?”

Nam tử lắc đầu, “Ta đi xem thì thấy hắn không hoàn toàn là thân ma khí, chỉ là một loại tương tự như tộc của ta. Nhưng cũng gặt hái được một chút, hắn từng bị Chủ Thượng đoạt thân, có hai luồng đạo hạnh tiên ma tồn tại trong cơ thể, quả thực phù hợp cho ta. Giờ chỉ cần dụ hắn vào đây, rồi nghĩ cách hàng phục hắn là được.” Hắn nói đến đây, lại liếc nhìn Lục Tín nói, “Lục Trưởng trấn, ngươi nhất định phải giúp ta đó.”

Lục Tín ngẩn ra, chần chừ không trả lời. Nam tử kia có chút tức giận, đang định uy hiếp hắn thì bỗng nghe thấy tiếng động truyền từ mặt đất xuống. Có vẻ như vừa có người mở pháp đàn và đang đi xuống đây. Nam tử lập tức kéo Nghi Huyên theo, mở một cánh cửa ngầm ra rồi đẩy cô vào.

Nghi Huyên lại ngã sấp xuống một lần nữa, quay đầu nhìn thì cánh cửa đã khép lại, chặn đi tia ánh sáng cuối cùng. Cô hét lên vài tiếng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng mình vọng lại từ nơi sâu thẳm. Cô gắng chống người dậy mò mẫm đến cánh cửa đá kia, cố đấm lên đó nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích. Cánh cửa này làm giống y như bức tường, có lẽ nó rất dày và nặng, ngay cả âm thanh cũng không truyền ra được. Nếu cứ bị nhốt ở đây, thì không thể đặt hạt Trấn Thần châu này vào pháp trận được. Lúc nãy ma vật kia còn nói đến chuyện đoạt thân, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Thương Hàn, cô phải mau chóng thoát khỏi đây mới được.

Cô đang suy nghĩ thì chợt thấy lạnh sống lưng. Cô cuống quít quay người lại, thì thấy một luồng khí đen như rắn, đang từ từ trườn đến gần. Cô không còn đường lui, cũng không đủ lực chống lại, nên lập tức bị đám khí đen kia trói lấy chân tay, chỉ chốc lát đã mất thăng bằng ngã xuống đất. Cô nỗ lực giãy dụa nhưng đám khí đen kia càng thít chặt hơn khiến cô đau đớn vô cùng. Cô đành phải buông xuôi, chuyển sang tĩnh tâm, vận khí điều tức.

Không biết bao lâu sau, đau đớn dần giảm bớt, cơ thể cũng dễ chịu hơn giúp đầu óc minh mẫn trở lại. Lúc này cô mới để ý đến, hình như trong nơi tối tăm tĩnh mịch này có ai đó đang thì thầm.

Nơi này còn có người khác sao… Nghi Huyên lập tức nghĩ tới Vân Hòa bị bắt vào Chân Hư Cảnh cùng với đám đồ đệ không rõ tung tích của mình. Cô gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại. Cô muốn đi tìm nhưng đành chịu vì chân tay đều bị trói, cố gắng cựa quậy một hồi lâu nhưng đến đứng cũng không nổi. Cô thở dài một hơi, đành chọn lấy cách nhếch nhác nhất —— đó là quỳ rạp trên mặt đất, rồi bò dần dần đến nơi phát ra tiếng nói kia. Xung quanh tối om khiến cô bò vô cùng gian nan, mấy lần còn bị va vào tường. Đang chật vật thì phía trước bỗng nổi lên một luồng sáng nhạt, ánh sáng lóe lên trong tầm mắt. Nhưng vào lúc này, cô cuối cùng cũng nghe rõ âm thanh nhỏ bé kia:

Ân sinh vu hại, hại sinh vu ân.

Lòng Nghi Huyên bỗng thấy lo lắng, cố nhấc người dậy bò về phía ánh sáng. Càng đến gần vùng sáng đó càng sáng hơn, rồi cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đang nói. Đúng như cô đoán, người bị nhốt cùng một chỗ với cô chính là Vân Hòa. Hắn bị đè nặng dưới nhiều tầng xiềng xích, khiến hắn không thể cử động. Hắn đang quỳ dưới đất, đầu cúi xuống, dùng thanh âm run rẩy rối loạn, không ngừng lặp đi lặp lại hai câu kia.

“Vân Hòa sư bá.” Nghi Huyên tới gần hơn chút, gọi hắn một tiếng.

Vân Hòa nghe tiếng, miệng đang lẩm bẩm bỗng ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Nghi Huyên vừa định nói chuyện, nhưng thấy mặt hắn đầy nước mắt thì giật mình. Cô nhíu mày, hỏi: “Bọn họ làm gì ngài sao?”

Vân Hòa ưu sầu, nước mắt tuôn tràn mi rơi lã chã.

Nghi Huyên chưa từng thấy một nam tử nào khóc lóc thảm như thế này, không khỏi luống cuống chân tay, vội dỗ hắn: “Ngài đừng khóc à, ta cứu ngài ra ngoài nha.” Mặc dù cô nói vậy nhưng ngay cả bản thân mình cũng không có cách nào thoát khỏi trói buộc, nên đương nhiên không thể cứu được hắn.

Vân Hòa nhìn cô, nghẹn ngào hỏi: “Ta nên đền mạng từ lâu, đúng không?”

Nghi Huyên nhíu mày, nói: “Ngài thực sự phạm không ít tội, thế nhưng thị phi ân oán không thể chỉ nói không. Mà đã làm sai thì phải thừa nhận mình sai, có tội thì phải chịu trừng phạt, chứ đâu phải cứ phạm sai lầm thì cái gì cũng mặc, lấy mạng đền là xong?” Cô nói đến đây, thở dài: “Ôi, ngài điên đến vậy, có nói chỉ sợ ngài cũng không hiểu…” Cô nói xong, lại tiếp tục gắng sức giằng khỏi trói buộc. Nhưng chỉ tốn công vô ích mà thôi, đám khí đen lại bắt đầu quấn chặt thêm, khiến cô không nhịn được đau mà khẽ kêu lên. Tuy nói ở trong Chân Hư cảnh không bị thương nhưng vẫn có cảm giác đau đớn.

Ngay lúc cô đang không biết làm sao, thì Vân Hòa chậm rãi nâng tay lê