
Tình Không, chị làm thế nào vậy? Ngay cả cho ăn cháo cũng không
xong!” Khi anh về nhà liền nhìn thấy Tình Không đang không có cách gì,
cảm thấy tức giận.
“Tôi…” Lời cam đoan dễ nghe ban đầu đã bị sự thật bóp chết.
“Quên đi, để tôi làm.” Anh cầm bát cháo lên.
Từng thìa một, cô vô cùng phối hợp.
. . .
“Nhiều mồ hôi quá!” Anh lo lắng sờ trán cô.
“Sốt đã bớt nhiều rồi! A Á, hay là buổi tối ôm cô ấy đến phòng tôi
đi! Tôi và Tiểu Niệm ở cùng một phòng cũng được rồi!” Người phụ nữ đề
nghị.
Không cần! Cô không cần ngủ trên giường “người phụ nữ của anh”!
Chết cũng không cần!
“Không cần đâu, cô ấy ngủ ở đây! Tôi sẽ ngủ trên sô pha!” Anh không hề do dự nói.
“A Á… Giường của cậu không phải là.. chưa bao giờ cho phụ nữ ngủ sao… ngay cả… Tiểu Niệm cũng không được…” Giọng nói của người phụ nữ kinh
ngạc đến cực độ.
“Tôi sợ Tiểu Niệm tè dầm trên giường thôi!” Giải thích một cách gượng gạo.
Cuối cùng lại xấu hổ nói thêm một câu dư thừa, “Đưa đến đưa đi, tôi
sợ ngày mai cô ấy không khỏi được, lại tiếp tục ở đây, phiền chết được!
Hơn nữa chị cũng sẽ vất vả!”
“Không sao đâu! Cô ấy là bạn cậu! Sao tôi lại ngại vất vả được!” Người nói cũng thật ngốc nghếch.
Không ai ngờ rằng, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, vào lúc này, lặng lẽ bắt đầu.
Edit: Mộc
Vừa mở khóa cửa phòng tắm, anh lập tức cởi sạch quần áo, đi về phía vòi sen.
Nước lạnh ào xuống, hơi thở của anh mới bình thường một chút.
Nhưng thân dưới to lớn căng cứng đến sắp nổ mạnh.
Tìm một cô gái bán hoa giải quyết được không?
Thể xác và tinh thần của anh đều là của người đàn ông khỏe mạnh, trong đầu luôn giãy dụa ý tưởng này.
Nhưng, không thể!
Ở phương diện tình dục, cho tới bây giờ anh vẫn có tính sạch sẽ.
Cái trán tựa vào vách tường lạnh như băng, anh cố gắng đấu tranh.
Đấu tranh đến phát điên, muốn giết người!
Đặc biệt.
Trong phòng tắm này, bảy năm trước, có một cô gái cũng ở chỗ này, dựa lưng vào bốn tắm lớn, ngồi xổm, bả vai run rẩy, cố nén tiếng khóc.
Ánh mắt của cô gái kia rất bướng bỉnh, không chịu thua, làm anh rung động sâu sắc.
Vì thế, anh rơi vào tay giặc.
Nhớ tới cô gái trong trí nhớ, nhớ tới cô luôn cắn chặt môi dưới, mặc
kệ anh muốn làm gì thì làm, triền miên từng đêm, cô gái kiêu ngạo bám
chặt trong đầu anh, không thể xua đi được.
Thân thể anh càng điên cuồng kêu gào.
. . .
Đột nhiên, cách đấy không xa, trong bồn tắm có tiếng nước.
Mành che chỗ tắm bị kéo ra.
Một đôi mắt trong trẻo chống lại đôi mắt hung dữ của anh.
Hai người trần trụi gặp nhau.
Là người mà cho dù anh cố gắng thế nào cũng vẫn có thể tùy ý thao túng trái tim anh như trước…
Thân thể cô vẫn mang mùi hoa hồng mê người như cũ, bọt sữa tắm màu
trắng, phấn hồng mê người ở trước ngực, trên mảnh đất nữ tính còn chấm
lên vài “bông tuyết”.
“A Á, sao anh lại ở đây?” Đi từng bước một về phía anh đang cứng đờ.
Cô mê mang hỏi.
Cô xinh đẹp như nàng tiên cá vừa ra khỏi biển rộng.
Cô dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng.
Đôi mắt cô vẫn xinh đẹp tràn đầy tình yêu như hoa anh đào.
Vươn tay, cô ôm lấy anh.
Nơi nữ tính thần bí vừa vặn chạm vào chỗ đang cương cứng của anh, thật phù hợp.
Ngẩng đầu lên, anh tuyệt vọng phát hiện ra, ngay cả nước lạnh cũng biến thành nước ấm.
Vì sao cô lại ở đây?
Cô say rượu nên vào nhầm phòng?
Đầu cô ma xát vào lồng ngực cường tráng của anh, cô say, say thành xinh đẹp quyến rũ như thế.
“A Á…” Tiếng gọi ấy giống thở dài từ sâu tận đáy lòng.
Phá hỏng lý trí của anh.
Giống như chưa từng chia tay.
Anh cúi đầu, hôn cô.
Phản ứng của cô rất nhiệt tình, ôm cổ anh, dán lên thân thể anh, chủ động triền miên, truy đuổi lưỡi anh.
Phàn Dực Á!
Không nên động đến người phụ nữ này!
Phàn Dực Á!
Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Anh không ngừng gọi to tên mình trong đầu, cảnh cáo chính mình, ép mình phải bình tĩnh.
Nhưng tất cả hành vi đều trái với ý chí của anh.
Anh vội vàng ôm cô lên ghế nằm ở phòng tắm, tách hai chân cô ra.
Anh biết, chuyện nam nữ làm tình đối với cô bây giờ mà nói là quá bình thường, anh không cần khách sáo!
Cô thuận theo nằm trên ghế, mở hai chân ra, yên lặng mời anh tiến vào, động tác dường như đã rất quen thuộc.
Gương mặt tuyệt đẹp, dịu dàng trong sáng, đủ để ép một người đàn ông phát điên.
Nâng mông cô lên, anh không lưu tình chút nào đâm vào.
Phàn Dực Á! Cô ta là kỹ nữ!
Anh phải ghi nhớ trong lòng mình!
Trái tim lại đau đớn.
“A…” Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi cắn chặt môi dưới thật nhanh, không cho phép lộ ra thống khổ.
Nhưng không có màn dạo đầu, bị đâm mạnh vào, vật xa lạ xâm lược làm cô đau nhức, đau đến nỗi trước mắt đều tối đen.
Tiếng kêu thảm thiết của cô, dù chỉ có một tiếng cũng làm anh chấn động.
Anh đột phá tầng trở ngại kia, chặt chẽ, khó khăn, đáng lẽ ra không nên như thế.
Thật dễ dàng làm người ta xem nhẹ, nhưng anh thì không thể.
Nhất là anh cảm giác được, vật to lớn sắp nổ mạnh của anh bị dịch trơn vây quanh rất nhanh.
Thân thể cô trong trí nhớ anh đã rất quen thuộc.
Thân thể bọn họ giống nhau, thuộc loại chậm nóng, trước kia khiêu
khích rất lâu mới có thể khiến