
nên bảo
em đến chúc mừng anh. – Khâu Tư thật sự chỉ sợ thiên hạ không loạn,
đến phút cuối cùng còn thêm dầu thêm lửa.
Văn Hạ không nói gì, quay đầu, ra vẻ thì ra vẻ
đi. Chẳng còn cách nào khác. Cô không muốn thấy cô ta mà.
Tô Mạch nhìn bộ dạng trẻ con của Văn Hạ mà
thật sự hết cách. Anh cười với Khâu Tư. Khâu Tư ra vẻ thông cảm, mỉm
cười bước đi.
Thực ra rất khó chúc phúc nhưng cố chấp thì
thà rằng tha cho mình và tha cho người khác. Như vậy có thể sẽ nhìn
thấy nhiều hơn, trông thấy xa hơn. Đời này Khâu Tư sẽ nhớ mãi chàng Tô
Mạch vì sự tuyệt vời của anh, cũng nhớ mãi cô nàng Văn Hạ vì cô có
thể khiến Khâu Tư ghen tỵ. Đó không chỉ là tình yêu của Tô Mạch mà
đó còn là sự đáng yêu và cố chấp.
Hôn lễ hôm đó rất tuyệt vời! Tô Tịch khoác tay
Mạc Đông, Cẩm Sắt khoác tay Hà Khanh, Mộc Du không biết đào đâu ra một
cậu nam sinh. Tóm lại là kết thành từng đôi một. Văn Hạ cảm thấy
rất hạnh phúc, không chỉ vì mình kết hợp với Tô Mạch, không phải
chỉ vì cái thai của cô đang ngày một lớn lên, không chỉ vì Hắc Hắc
vui vẻ nghịch ngợm đeo nơ mà còn vì cô nhìn thấy tất cả mọi người
đều hạnh phúc. Cô thấy mình đã trưởng thành. Cô không còn là chú
chim nhỏ ủ ê trong lồng nữa mà có thể một mình bay lên trời cao được
rồi.