Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322000

Bình chọn: 9.00/10/200 lượt.

c mà đột nhiên sống như một thanh niên văn hóa. Cô bắt đầu

viết blog. Anh cũng muốn vào blog đó xem nhưng lại sợ xem rồi sẽ không

kìm nén được mà chạy về nhà tìm cô. Thế nên anh cố kìm nén.

Từ sau khi có được Mạc Đông thì Tô Tịch mới

biết chuyện Tô Mạch và Văn Hạ cãi nhau. Đàn ông cũng không đáng tin

cậy như vậy. Nhưng cô không nói cho Văn Hạ biết. Cô muốn xem Văn Hạ cố

gắng chứng minh bản thân mình cho Tô Mạch thấy. Vì vậy cô chỉ chạy đi

tìm Tô Mạch, cố gắng làm cho cuộc chiến tranh lạnh của họ sớm kết

thúc.

Cô cũng lên xem blog của Văn Hạ. Trên đó viết

rất nhiều chuyện của Văn Hạ và Tô Mạch. Có những điều làm cô phì

cười, có những điều lại làm cô muốn khóc. Cô nghĩ khó khăn lắm mình

mới có được tình yêu này nên cô cần phải trân trọng nó.

Thực ra Văn Hạ không hề lo lắng vì cô biết hằng

ngày Tô Mạch đều về nhà. Cô có thể cảm thấy hơi thở của anh nhưng

chỉ có điều anh chưa xuất hiện cho cô thấy thôi. Nếu anh thích chơi

trò ú tim với cô như vậy thì cô sẽ vui vẻ chơi cùng anh. Kiểu gì thì

Văn Hạ cũng sẽ thắng.

Hôm nay, cô đang dọn dẹp cửa tiệm thì bà Tống

Vận gọi điện đến nói là muốn mời người nhà Văn Hạ đến. Tuần sau

tổ chức hôn lễ rồi nên bà muốn bọn họ cùng bàn bạc một chút rồi

đi chơi đó đây.

Văn Hạ biết, không ai được nói cho gia đình biết

là họ cãi nhau. Chiến tranh lạnh, những ngày chiến tranh lạnh cũng

đến lúc phải kết thúc rồi. Để xem ai phải cúi đầu trước ai? Trong

lòng cô luôn bị giày vò bởi chuyện này. Cô đã nhận lời và nói sẽ

gọi điện cho về nhà.

Ngồi trước bàn máy tính, cô chậm rãi gõ dòng

chữ: “Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ nhưng vì tôi đang có thai nên

không thể thường xuyên sử dụng máy tính được. Tôi mong mọi người đều

hạnh phúc. Sau này tôi sẽ dần viết hết câu chuyện này”

Đánh máy xong dòng chữ đó, cô ngẩng mặt mỉm

cười vì cô biết chiến thắng đang ở ngay phía trước.

Lúc này điện thoại của cửa tiệm đổ chuông. Cô

tắt máy tính, đi đến nghe điện thoại thì nghe thấy giọng nói trong

trẻo của Minh Ưu:

- Văn Hạ, tôi giành được giải. Tôi giành được

giải rồi.

Rất ít khi nghe Minh Ưu xúc động như thế. Lúc

này, Văn Hạ mới biết cậu thật sự vẫn còn là một đứa trẻ, nên là

một đứa trẻ vui vẻ.

- Ừ. Chúc mừng cậu. Hôm nào tổ chức ăn mừng

nhé. – Văn Hạ thật lòng chúc mừng. Minh Ưu nên có được thành công như

vậy.

- Ừ. Mấy ngày nữa tôi có thể sẽ ra nước ngoài

một chuyến. Tốt quá rồi! Văn Hạ, cảm ơn chị nhé. – Minh Ưu biết

khoảng cách giữa mình và Văn Hạ, không phải là tuổi tác, không phải

là tính cách mà là cậu đã đến muộn, cậu không thắng nổi Tô Mạch.

Thế nên cậu chỉ có thể giải thích, tự nhủ với bản thân rằng phải

giữ bí mật này. Nếu không cậu sẽ không được nhìn thấy nụ cười trên

môi cô nữa vì Văn Hạ không có Tô Mạch thì sao cô có thể vui tươi yêu

đời được chứ?

- Tôi cũng thấy mình thành công rất lớn. Tôi

thật xinh đẹp biết mấy. – Văn Hạ vui vẻ nói. Cô cười hì hì ha ha.

Dường như tất cả lại quay về trước đây. Như vậy tốt biết mấy.

Buổi chiều, Cẩm Sắt đến. Qua nét mặt ửng đỏ

của cô ấy, Văn Hạ có thể nhận ra quan hệ giữa cô ấy và Hà Khanh đã

ổn. Quả nhiên, Cẩm Sắt nói với cô, họ đã quyết định kết hôn lại. Cô

ấy nói, cô ấy đã hiểu được rất nhiều chuyện, không có con cũng không

sao, có Hà Khanh mới là điều quan trọng nhất.

Văn Hạ thật sự rất vui. Hôm nay có rất nhiều

chuyện vui. Không biết liệu chuyện của mình có tốt không?

Buổi tối về nhà, khi vừa cắm chìa khóa vào ổ

thì cô phát hiện ra cửa đã mở. Cô bàng hoàng giây lát rồi mỉm cười

cọ mũi Hắc Hắc thì thầm:

- Hắc Hắc, bố con về rồi.

Văn Hạ đẩy cửa bước vào, rèm cửa sổ đều được

kéo lên, đèn trong nhà không bật, tối om. Cô bước được hai bước thì

thả Hắc Hắc xuống nền nhà cho nó chạy đi chơi. Cô thay dép lê, định

bật điện thì nghe tiếng Tô Mạch nói:

- Gan của em ngày càng to đấy.

- Cũng ổn mà. Con cũng nên rèn luyện cho gan

mình nó to ra một chút. Kẻo lại bị dọa cho chết khiếp. – Văn Hạ

chẳng cảm thấy bất ngờ cho sự xuất hiện của anh. Cô biết, nhất định

hôm nay anh sẽ đợi cô về.

Tô Mạch cảm thấy rất buồn. Văn Hạ sợ nhất là

bóng tối. Cô nói trời tối có ma, sợ chết đi được. Thế nên nghe cô

nói như vậy, anh biết lần này anh đã quá đáng. Nhưng anh cảm thấy cô

còn quá đáng hơn anh. Nếu hôm nay, anh không lên blog của cô thì anh còn

không biết mình đã làm bố.

Tô Mạch đứng dậy bật đèn “tách” một tiếng. Cả

căn phòng lập t


XtGem Forum catalog