
đưa làm gì chứ? – Tô Tịch cố sống cố
chết thêm một câu khiến Văn Hạ như bốc hỏa. Hóa ra mọi người đã bàn bạc với
nhau dồn cô gái đáng thương như cô vào cạm bẫy hôn nhân.
Vì cơn
giận đang bốc ngùn ngụt nên Văn Hạ không thấy Tô Tịch và bà Tống Vận đang đưa
mắt nhìn nhau. Cô gái đáng thương này rơi vào bẫy của mẹ chồng và bạn bè rồi.
Hết cách! Mẹ chồng cô muốn bế cháu nội quá mà. Thấy bạn bè mình đều đã có con
cháu đầy nhà nên bà cũng sốt ruột là phải thôi.
Ăn tối
xong, Tô Mạch lái xe đưa mẹ và bà nội về nhà. Khi xuống xe, bà Tống Vận còn nói
nhớ phải gọi điện bàn bạc với nhà thông gia ngay. Bà nội vui vẻ kéo con dâu:
- Cháu trai có phúc lắm, con lo nhiều như vậy làm gì!
– Trước khi đi, bà còn nói với Văn Hạ:
- Cô bé mập, ngày mai bà sẽ dẫn bà Vương và mọi người
đến uống cà phê. – Bà nội đáng mến khiến người ta không muốn gần cũng khó.
Về đến
nhà, nhân lúc Tô Mạch đi tìm chỗ trống đỗ xe, Văn Hạ thay dép chạy vào nhà tắm
xả nước tắm cho Tô Mạch. Sau đó, cô ngồi xổm trước tủ quần áo lật tìm đồ lót
cho anh. Kem đánh răng đã được bơm vào bàn chải và để ngay ngắn trên miệng cốc,
khăn bông, bồn tắm, dầu tắm, dầu gội đều đã được chuẩn bị xong. Sau đó cô cười
hì hì bước ra đứng trước mặt Tô Mạch vừa bước vào nhà nói:
- Tô thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Mời
thiếu gia đi tắm ạ.
Tô Mạch
nháy mắt với cô rồi đưa chiếc túi trong tay cho cô. Anh cởi chiếc áo phông đang
mặc ném sang một bên, xỏ chân vào đôi dép ở nhà rồi đi vào nhà tắm. Văn Hạ cố
nhẫn nhịn, nếu không nhẫn nhịn là sẽ mắc mưu. Tô Mạch, sẽ có ngày anh phải hối
hận, đợi đến lúc anh phải cầu xin, em sẽ cho anh biết tay.
Văn Hạ
vừa mới ngồi xuống sofa thì nghe thấy tiéng Tô Mạch gọi cô trong nhà tắm:
- Văn Hạ, mau lại đây kỳ lưng cho đại gia đi.
Văn Hạ
ngứa ngáy lắm rồi nhưng vẫn cố nhẫn nhịn bước đến mở cửa nhà tắm. Cô nhìn thấy
Tô Mạch đang ngồi trong bồn tắm thích thú. Thấy bộ dạng khiêu khích đó của anh,
cô chỉ muốn lao đến cắn cho anh một cái.
- Lại đây, nhanh lên. – Tô Mạch cười vẫy cô.
Văn Hạ
bĩu môi bước đến. Cô cầm chiếc khăn tắm kỳ lưng cho anh.
- Mạnh lên nào. Tối nay em chưa ăn cơm sao? – Tô Mạch
cố ý châm chọc. Thật hiếm khi anh đổi ngôi lên làm chủ. Lần này anh phải khiến
Văn Hạ không chịu nổi thì thôi. Thời khắc huy hoàng để anh giành lại địa vị làm
chủ trong gia đình đã đến rồi.
Văn Hạ
vỗ mạnh vào lưng anh rồi cố sức kỳ cọ đến khi cô phát hiện ra lưng anh hơi đỏ
thì vội dừng lại hỏi:
- Em có làm anh đau không?
Tô Mạch
ngoái đầu nhìn cô, nheo mắt tinh nghịch:
- Cô bé có muốn tắm cùng đại gia không?
Văn Hạ
ném mạnh chiếc khăn lên người anh, giận dữ nói:
- Tô Mạch, anh bắt nạt em. Anh thật quá đáng!
Tô Mạch
tắm cũng gần xong, anh bước ra khỏi bồn tắm, lấy chiếc khăn tắm quấn quanh rồi
cứ thế bước ra gọi Văn Hạ:
- Em lau người cho anh đi chứ. Lát nữa, anh sẽ cho em
biết tay.
- Em ra đây. Chúng ta nói chuyện. Em không muốn nói
chuyện kết hôn với anh sao? – Tô Mạch mặc kệ cứ để nguyên người ướt sũng bước
ra ngoài, nước trên người nhỏ xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt khiến Văn Hạ
vô cùng lo lắng.
Tô Mạch
ngồi bên giường hút thuốc. “Tách” một tiếng, anh bật chiếc bật lửa Zippo. Văn
Hạ ngửi thấy mùi thuốc Marlboro. Tô Mạch không cho cô hút thuốc. Anh thật là
quá đáng! Cô cầm chiếc máy sấy đến quỳ trên giường, một tay giữ tóc cho anh,
một tay cầm máy sấy. Trong lòng thầm nghĩ, đợi đấy, em sẽ sấy cho anh thành ổ
gà luôn để xem ngày mai anh có còn đẹp trai nữa không?
- Chồng ơi, chúng ta phải kết hôn thật sao? – Văn Hạ
gào to vì tiếng máy sấy rất to nên cô sợ Tô Mạch sẽ không nghe thấy.
- Ừ! Anh thấy dạo này em không ngoan lắm! Nếu không
cho em một bài học thì em sẽ leo lên trời mất. – Tiếng Tô Mạch không lớn lắm
nhưng anh nhấn mạnh nên Văn Hạ vẫn có thể nghe rõ. Cô bĩu môi.
- Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Năm sau
rồi tính. Năm nay, không phải anh có nhiều việc phải làm sao? – Văn Hạ tiếp tục
phản đối.
- Thực ra chúng ta kết hôn hay không chủ yếu là do em.
– Tô Mạch nháy mắt với cô.
- Em ư? – Văn Hạ đặt máy sấy tóc trên tay xuống, cô
ngồi sang một bên chỉ vào mũi mình.
Tô Mạch
hí một hơi, sau đó anh dập điếu thuốc lá vào gạt tàn bên cạnh và nói:
- Kết hôn thì cần phải cai thuốc để còn sinh em bé.
Mắt Văn
Hạ trợn tròn. Em bé ư? Vẫn còn sớm mà. Cô còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống.
- Chồng ơi, sau này việc gì em cũng đều nghe lời
chồng. Em sẽ học làm việc nhà. Em sẽ nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, tắm cho chồng,
gội đầu cho chồng. Em sẽ không cứng đầu, không giận dỗi, không ngang bướng,
không lười biếng, không tham ăn. Một thời gian nữa rồi chúng ta hãy kết hôn
nhé. Năm nay không nên sinh em bé đâu. – Văn Hạ giơ ngón tay lên thề.
Tô Mạch
ngước mắt nhìn, anh không dám tin vào bộ dạng của cô lúc này. Văn Hạ lại gật
đầu thật mạnh bảo đảm mình nói được sẽ làm được.
Tô Mạch
mỉm cười nói:
- Nếu em đã cầu xin anh như vậy thì được rồi. Anh sẽ
kéo dài thêm một thời gian nữa. Nhưng vẫn phải gọi điện thoại nói chuyện khác
đi. Nếu không mẹ hỏi sẽ khó nói đ