
cô không tài nào chịu đựng được nữa nên bắt đầu nộp
hồ sơ, đi phỏng vấn rồi lại tràn trề thất vọng. cuối cùng, cô phát hiện ra
chuyên ngành mình học không thể tìm được việc lúc này. Tại sao? Bởi vì cô học
tài chính mà bây giờ là lúc nào? Là lúc khủng hoảng tài chính. Cuối cùng, cô
chỉ có thể làm một nhân viên văn phòng bình thường. Nhưng cô vừa mới tốt
nghiệp, chẳng hiểu gì nên thường xuyên bị người ta sai tới sai lui. Ban đầu cô
còn muốn nhẫn nhịn, nhưng tức nước vỡ bờ cô không làm nữa. cô là ai chứ? Cô là
Văn Hạ, việc gì cũng phải do cô quyết định. Muốn biến cô thành người sai vặt ư?
Không có chuyện đó đâu.
Thế nên
cô cãi nhau với đồng nghiệp văn phòng, mâu thuẩn với cấp trên, lúc cáu giận thì
bất cứ chuyện gì người ta cũng có thể làm được và cô không phải là một ngoại
lệ. Kết quả cuối cùng là cô lại tiếp tục hành trình tìm việc và thất nghiệp mà
thôi. Tô Mạch thì sao? Với những chuyện khác, anh đều bảo cô nên làm thế nào.
Còn chuyện công việc, đây là lần đầu tiên anh giữ im lặng. Nhìn cô như vậy,
thật ra anh cũng nghĩ nếu cứ ở nhà mãi thì sẽ làm cô trở nên đờ đẫn mất. Ra
ngoài có thể mệt một chút nhưng ít nhất cũng còn việc gì đó có ý nghĩa để làm.
Cô không cần kiếm tiền, chỉ cần tư tưởng thoải mái là được. Kết quả là tần suất
thay đổi công việc của vị đại tiểu thư này đã vượt quá dự tính của anh.
Khi Văn
Hạ sắp ngất xỉu thì cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc Popular màu ghi của Tô Mạch.
Văn Hạ thề, cô chưa bao giờ bị kích động như khi nhìn thấy xe của Tô Mạch lúc
này. Bởi vì khi mua xe, cô kiên quyết đòi mua xe màu đỏ, nhưng Tô Mạch nói, màu
đỏ không hợp với tính cách của anh nên muốn mua màu ghi. Cuối cùng, Văn Hạ đã
thua. Lý do là Tô Mạch bỏ tiền ra mua xe, còn cô chỉ là hành khách nên làm gì
có quyền phát ngôn. Lúc đó, cô nhận ra một điều cực kỳ quan trọng đó là nhất
định phải có tiền, phải có tiền của riêng mình, như vậy người đàn ông này mới
coi trọng cô.
Từ xa,
Tô Mạch cũng đã nhìn thấy Văn Hạ. sáng sớm khi ra khỏi giường, anh đã khuyên cô
đừng mặc màu trắng, đừng đi giày cao gót cao nhưng cô không nghe mà còn nói anh
chẳng hiểu gì về thời trang. Bây giờ, thấy cô đi chân đất, để đôi giày một bên
thì anh không nhịn được cười. Cô gái này luôn miệng phải nói mình phải ra dáng
cô gái đoan trang nhưng khi mệt, khi lười thì lại hiện nguyên hình. Riêng cô
lại mặc kệ đây là ngoài đường hay ở nhà, làm thế nào thoải mái nhất thì làm.
Con người không nên trói buộc mình, đó là lý lẽ lúc lười của cô. Con gái phải
thanh lịch thì lại là châm ngôn khi siêng năng của cô. Tóm lại câu “đừng tin
những gì con gái nói” được thể hiện rõ nhất ở con người cô.
Khi Văn
Hạ xỏ giày vào thì xe của Tô Mạch cũng dừng lại trước mặt cô. Cô nhào lên xe,
lấy tay làm quạt, thở hổn hển, khuôn mặt cháy nắng đỏ ửng như quả cà chua. Tô
Mạch nhìn thấy thì đau lòng vội vàng lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên
trán cho cô. Khi tay anh vừa chạm vào má cô thì cô xuýt xoa phụng phịu một cách
đáng thương:
- Á đau!
Tô Mạch
cúi xuống nhìn. Không thể nào mặt cô đã bị cháy nắng. Da của Văn Hạ rất đặc
biệt, dù trời có nắng thế nào đi chăng nữa thì người cũng không đổ mồ hôi mà
chỉ có mồ hôi trên mặt, hơn nữa mồ hôi sẽ khiến mặt cô đau rát. Cô làm bộ khóc
lóc sụt sùi, đôi mắt ngấn lệ khiến Tô Mạch bối rối. Anh không sợ gì chỉ sợ cô
khóc.
- Cưng
đừng khóc. Đừng khóc mà. Khóc sẽ càng đau đấy. Chúng ta đến cửa hàng Golden
Hans hay đi ăn bánh pizza, hay là đến cửa hàng Haagen- Dazs? – Tô Mạch vội dỗ
dành cô gái đang khóc thút thít trước mặt. Ở bên nhau bao nhiêu năm nay, tất
nhiên anh hiểu tính cách của cô, và anh biết cô thường xuyên giả bộ nghiêm
trọng như vậy. Dù là giả bộ nhưng anh vẫn sợ cô khóc. Theo lời anh nói thì cô
mà khóc sẽ khiến anh bủn rủn chân tay.
Văn Hạ
nghe Tô Mạch nói thì lập tức trời quang mây tạnh, mỉm cười ôm lấy cổ anh, hôn
một cái thật kêu. Cô cười hì hì nói:
- Em muốn
ăn ở Golden Hans. Hì hì…
Tô Mạch
nhẹ nhàng gõ vào trán cô, lắc đầu cười:
- Em đấy,
đến bao giờ mới trưởng thành chứ?
- Trưởng
thành làm gì? Mọi chuyện có anh lo là đủ rồi. Em muốn ở nhà một thời gian nữa.
Thời tiết nóng quá! Em không muốn đi làm. – Nhắc đến đi làm là mặt Văn Hạ lại
xị xuống. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải buồn vì chuyện gì, chỉ có chuyện
này là khiến cô cảm thấy thất bại tràn trề, lúc nào cũng tùy hứng và hay gây
chuyện với người khác. Cô cũng muốn thay đổi nhưng tính cách con người đâu phải
muốn thay đổi là thay đổi được nên cô muốn ở nhà “điều chỉnh” lại một chút.
- Ừ! Em
nói thế nào thì cứ làm thế đó vậy. Chúng ta đi ăn thịt nướng thôi. – Tô Mạch
vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt dịu dàng của anh làm Văn Hạ có cảm giác là người
hạnh phúc nhất thế gian này.
Tô Mạch
vừa cho xe chạy được một lát thì di động đổ chuông. Văn Hạ liếc nhìn, huýt sáo
rồi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ. Cô nghe Tô Mạch nói chuyện điện thoại:
- Ừ! Tôi
đây… bây giờ ư?... được rồi, cô bảo anh ta đợi tôi ở văn phòng.
Tô Mạch
gác điện thoại, Văn Hạ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tô Mạch nhìn cô, vừ