
là ai chứ? Trâu bò chắc? – Văn Hạ rất đắc ý. Mèo con nói đúng. Có rất
nhiều chuyện chưa đến thì đừng nhắc đến làm mình đau đầu. Giặc đến thì đánh,
nước đến thì ngăn. Điều quan trọng nhất là cô vẫn nên sống tốt ngày hôm nay.
Minh
Ưu chuẩn bị tham gia triển lãm tranh, có thể nói là một cuộc thi. Nó rất quan
trọng với sự nghiệp nghệ thuật thế nên cậu luôn luôn đi tìm nguồn cảm xúc.
Những tác phẩm trước đây của cậu luôn bị Mèo con phủ nhận. Hôm nay, cậu dậy từ
sáng sớm, nhìn thấy tia nắng đầu tiên bên ngoài cửa sổ. Phản ứng đầu tiên của
cậu là nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Văn Hạ. Và như thế, lần đầu tiên trong
đời cậu chủ động nhờ người khác giúp đỡ, cậu muốn tìm người làm mẫu. Trước đây,
cậu chưa từng vẽ người vì cậu luôn né tránh, né tránh đám đông, né tránh xã
hội. Động vật và cảnh vật tạo cho cậu cảm giác an toàn, cảm giác được sự tồn
tại. Lần đầu tiên, một cô gái, một người con gái đã khiến cậu có cảm giác muốn
đến gần. Cậu không biết đây là cảm giác gì. Tóm lại, cậu muốn xem, dưới ngòi
bút của mình, khuôn mặt tươi cười đó sẽ đẹp đến thế nào?
Hà
Khanh mệt mỏi ngồi trong văn phòng. Cặp kính gọng vàng được đặt sang một bên.
Lúc này, người đàn ông thật sự nghiêm túc trước đây đã lộ rõ vẻ tiều tụy và mất
kiên nhẫn. Cẩm Sắt gọi điện bảo anh đi ký vào đơn li hôn. Quá mệt! Quá mệt! Một
gia đình tốt đẹp lại có thế tan vỡ như vậy sao? Nghĩ lai những năm trước họ yêu
nhau, bên nhau, xa nhau nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày hôm nay.
Cẩm
Sắt nói:
- Em đã
yêu người khác. Chúng ta li hôn đi.
Hà
Khanh nói:
- Anh
không tin. Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cẩm
Sắt nói:
- Không
có chuyện gì, chỉ là em đã yêu người khác rồi.
Hà
Khanh không nói gì, bỏ đi, không quay lại ngôi nhà đó nữa. Họ là một cặp vợ
chồng trẻ. Họ bắt đầu bên nhau từ hồi học cấp ba. Họ là cặp đôi hạnh phúc trong
mắt moi người. Họ là người tạo nên thần thoại tình yêu. Bây giờ, họ phải đối
mặt với bi kịch hôn nhân như vậy. Đến giờ, anh vẫn không biết rốt cuộc xảy ra
chuyện gì nhưng khuôn mặt lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng kia của Cẩm Sắt khiến
anh thật sự đau lòng.
Anh
vẫn không đi. Dù sao cũng đã rất nhiều lần như vậy. Thêm một lần lỡ hẹn nữa.
Anh lái xe chạy lòng vòng. Anh vốn học kiến trúc nhưng vì Cẩm Sắt, anh đã
chuyển khoa theo cô đi học thiết kế nội thất. Tốt nghiệp, cả hai cùng nhau cố
gắng. Vài năm sau, Cẩm Sắt trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, còn anh cũng
có phòng thiết kế của riêng mình. Lẽ nào cùng trải qua khó khăn hoạn nạn thì dễ
mà cùng hưởng hạnh phúc lại khó thế sao? Tại sao sau khi họ có mọi thứ thì tình
yêu lại ra đi?
Quên
mất họ bắt đầu cãi nhau từ khi nào, quên mất họ bắt đầu chỉ trích nhau từ khi
nào, quên mất họ bắt đầu lạnh nhạt với nhau từ khi nào cho đến tận khi cô đề
nghị li hôn. Anh bàng hoàng như gặp sét đánh giữa trời xanh. Anh cố gắng bình
tĩnh nghĩ lại những ngày tháng qua. Họ đã đánh mất thứ gì? Nhưng không sao tìm
ra được vấn đề nằm ở đâu. Nếu có thể thì hãy cho anh một nguyên nhân rõ ràng
hoặc là anh sẽ nghĩ đến chuyện giải phóng cho cô nhưng cứ mơ mơ hồ hồ thế này
thì khổ sở lắm.
Trong
lúc suy tư đang rối bời, chợt ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy quán cà phê đối điện
bên đường – Hạ Mạch 86 độ. Lúc đó Tô Mạch đã nhờ anh giúp. Anh còn cảm thấy cái
tên cửa tiệm thật kì lạ! Nhưng Tô Mạch nói đó là tên của anh và người anh yêu.
Anh cảm thấy người đàn ông trọng nghĩa trọng tình thế này chắc chắn sẽ rất yêu
người con gái của mình. Hôm đó, anh không ngờ người đó lại chính là Văn Hạ. Anh
thật sự không nhớ rõ cô gái đó lắm, nhưng nụ cười thông minh của cô đã khiến
anh rung động. Nhớ ra rồi, hồi học cấp ba, nụ cười rạng rỡ như vậy luôn xuất
hiện trước mặt anh.
Khi
Hà Khanh đến, Văn Hạ đang chiếm giữ chiếc máy tính xách tay của Mèo con để chơi
Audition. Ở đây, Tô Mạch sẽ không nhìn thấy được. Lâu rồi không chơi, quần áo
đều lỗi mốt cả. Cô bắt Mèo con mua tặng mình một bộ. Nghe tiếng ngón tay cô
lách cách trên bàn phím mà Mèo con muốn chóng mặt. Máy tính xách tay của cậu bị
ngược đãi vậy sao? Thế nên cậu quyết định, ngày mai sẽ sẽ đến nhà Văn Hạ mang
máy tính xách tay của Văn Hạ đi. Ít nhất như vậy cậu cũng tìm thấy sự công
bằng.
Nghe
tiếng chuông gió ở cửa, Văn Hạ không ngoái đầu lại mà gào to một tiếng:
- Mèo
con, ra chào khách.
Sao
đó, cô nghe thấy giọng nói rất dễ nghe:
- Em
làm bà chủ thế này là không đạt tiêu chuẩn đâu.
Văn Hạ và Hà Khanh ngồi bên cửa sổ uống cà phê
do Mèo con pha. Bây giờ, Văn Hạ mới bắt đầu học cách thưởng thức cà phê. Cô thích
nhất là cà phê sữa Cappuccino. Hết cách, cô không tài nào chịu nổi vị đắng của
cà phê đen, thế nên cô không hiểu Hà Khanh ngồi trước mặt đang uống cà phê đắng
như vậy mà hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc nào.
- Không đắng ư? – Văn Hạ nghiêng đầu hỏi.
Hà Khanh nhìn dáng vẻ đáng yêu của Văn Hạ thì
không kìm được nụ cười, vừa có chút miễn cưỡng lại vừa có chút do dự. Anh nhẹ
nhàng nói:
- Đau khổ trong lòng thì dù uống gì cũng không có cảm
giác.
Văn Hạ đang lên tiếng hỏi tại