
chuyện. Anh
quá hiểu Văn Hạ. Cứ để như thế cô sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm với cậu bé Minh
Ưu đó. Hơn nữa, rõ ràng Minh Ưu từ chối tiếp cận với người khác, duy chỉ Văn Hạ
thì không. Điều này khiến anh rất lo lắng. Thế nên anh đã không để ý đến việc lời
nói của mình đã làm tổn thương Văn Hạ.
Văn Hạ
cúi đầu nhìn Tô Mạch đang ngồi trên sofa, trong mắt cô thoáng nét sợ hãi nhưng
rồi làn sương mờ lại từ từ trào dâng. Sao anh có thể nói với cô như vậy? Anh
coi thường cô, cảm thấy cô vô dụng, cảm thâấ cô không xứng với anh sao? Trước
đây anh không hề như vậy. Tại sao? Tại sao anh lại nói cô như vậy? Cô cũng có
lòng tự trọng, cũng có chí tiến thủ. Cô không ngừng thay đổi công việc là muốn
tìm được một công việc thực sự thích hợp với mình. Tại sao anh lại đối xử với
cô như vậy?
- Em
nói đi. Em nghe thấy chưa? Không được đi. Còn nữa, em trừng mắt với anh làm gì?
Em không sợ mắt rơi ra khỏi tròng sao? – Tô Mạch thấy hoang mang khi cô nhìn
chằm chằm vào mình. Anh chưa từng thấy ánh mắt như thế này bao giờ. Văn Hạ luôn
là một cô gái đáng yêu, ngây thơ, hay làm nũng. Nào ngờ khi tức giận lại khiên
anh cảm thấy thoáng sợ như thế. Anh có nói nặng lời quá không? Anh bắt đầu ngẫm
lại.
- Tôi
sẽ đi. Anh Tô, tôi nói cho anh biết, nhất định tôi sẽ chứng minh cho anh thấy
sẽ có ngày Văn Hạ tôi ngẩng đầu lên được. - Văn Hạ nổi giận. Cô không rơi nước
mắt. Nói xong, cô bỏ đi không thèm cả thay giày.
Khi cô
bước ra cửa, Tô Mạch đứng bật dậy gào lên sau lưng cô:
- Cô đi
đi. Cô đừng hy vọng tôi sẽ đi tìm cô về. Tính khí của cô ngày càng khó chịu
đấy. Cô không còn là trẻ con nữa đâu.
Văn Hạ
thoáng dừng bước nhưng cô vẫn kiên định bước ra khỏi cửa. Lúc này, trong đầu cô
chỉ vang lên câu nói mẹ cô thường dạy: “Người tranh lời nói, Phật tranh nén
hương”. Văn Hạ cô không phải là người vô dụng.
Tô Mạch
nắm chặt nắm tay. Anh không ngờ Văn Hạ lại bỏ đi thật. Khi thấy cô bỏ đi, anh
thật sự muốn giữ cô lại nhưng lòng tự trọng của người đàn ông không cho phép
anh làm như thế. Anh cảm thấy cũng đến lúc phải uốn nắn tính ương bướng của Văn
Hạ. Hơn nữa, trên người cô không mang theo thứ gì, nơi cô có thể đến chỉ có vài
chỗ. Anh biết, cô tuyệt đối không để mình phải chịu thiệt thòi, thế nên anh
cũng không quá lo lắng.
Buổi
tối đó, khi Văn Hạ vừa ra khỏi nhà cô liền hối hận ngay. Sao mình có thể ra đi
cơ chứ? Đáng lẽ cô phải đuổi Tô Mạch đi còn cô ở nhà mới đúng. Sai rồi, sai
rồi. Không nên đem lỗi lầm của người khác ra để trừng phạt mình nhưng sự thực
đã được định sẵn như thế, cô thật sự không còn mặt mũi nào để quay lại nhìn
người đàn ông đó. Nếu cô quay về thì cái đuôi của anh ta sẽ quẫy lên tận trời
xanh, cô sẽ càng trở nên yếu thế.
Nhưng
cô có thể đi đâu đây? Không thể đến nhà bà nội. Muộn thế này không thể làm
người già lo lắng được. Gần đây sức khoẻ của bà nội không tốt. Nhà Tô Tịch lại
càng không thể đến, nhà Mèo con cũng không được. Bỏ nhà đi thì không thể sang
nhà hàng xóm mà ở được. Khi cô đang lang thang trên đường, bất chợt có người vỗ
vai cô từ phía sau. Cô ngoái đầu lại nhìn, cô hối hận, thật đen đủi, lại gặp
oan gia.
Mộc Du
ra ngoài mua đồ. Cô ta không ngờ lại nhìn thấy một cô gái đi lang thang vu vơ
trên phố, hơn nữa lại còn đi dép lê ở nhà. Cô ta lại gần một chút thì hoá ra là
Văn Hạ. Cô gái này không nhớ thù, hơn nữa việc hôm đó là hoàn toàn dễ hiểu. Cô
ta cũng không thích người đàn ông đó lắm nhưng cô ta rất quý Văn Hạ, đặc biệt
là lòng dũng cảm của cô nên cô ta bước đến chào và hỏi thăm.
- Sao
muộn thế này mà chị vẫn chưa về nhà?
- Tôi
đi dạo. Tôi đang rất buồn. – Văn Hạ chẳng lấy gì làm vui vẻ nói.
Mộc Du
cười, nhìn kỹ khuôn mặt cô:
- Chị
bỏ nhà đi à?
Văn Hạ
kinh ngạc nhìn Mộc Du, cô gái mạnh mẽ này có thể nhận ra sao? Lẽ nào trên mặt
cô viết mấy chữ “bỏ nhà đi” sao?
Mộc Du
nhìn bộ dạng của Văn Hạ thì biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ta kéo cánh tay cô
nói:
- Đi
nào. Đến chỗ em đi. Ở đó chỉ có em và chị họ em thôi.
Văn Hạ
không phản đối. Một là cô thật sự không có chỗ nào để đi, hai là cô cũng chưa
bao giờ cảm thấy Mộc Du là người xấu nên tự nhiên cứ thế đi theo cô ta.
Văn Hạ
đi theo đến chỗ ở của Mộc Du thì mới phát hiện ra rằng, hoá ra so với chỗ ở của
họ cũng cách không xa lắm, chỉ đi bộ khoảng hai mươi phút là đến. Đối với Văn
Hạ thì đoạn đường đi bộ hai mươi phút lại rất dài nhưng con người luôn phải cam
chịu hiện thực. Bây giờ trên người cô không một xu dính túi thì có người cho ở
nhờ đã là tốt lắm rồi. Tóm lại, cô không thể đòi hỏi người ta phải mang xe đến
đón mình về nhà được. Cho nên mới nói, mạo hiểm thì dễ xa xỉ nhưng đã xa xỉ thì
khó mạo hiểm.
Bước
theo Mộc Du lên đến tầng năm mà Văn Hạ chóng hết cả mặt. Cô không làm nũng
nhưng đúng là thể chất của cô rất kém, dù tẩm bổ thế nào cũng không được. Vì cô
sinh non nên cô luôn trách cứ mẹ cô chuyện này. Nếu mẹ cô sinh cô muộn thêm mấy
ngày thì cô đã khoẻ mạnh, chứ đừng nói đến chuyện bệnh tật. Điều đáng ghét nhất
là nó lại không làm cô gầy đi.
Mộc Du
ấn chuông cửa. Sau đó có tiếng ng