
i cô chứ? Nhưng anh thật sự rất
mệt mỏi. Cơ thể mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi. Họ đều không còn là trẻ con,
sống bên nhau lâu như vậy mà chẳng lẽ không có một chút lòng tin nào với nhau
sao? Sao anh không đau lòng chứ? Sao anh không giận chứ? Anh cũng chỉ là một
người bình thường mà thôi. Chẳng qua anh cũng chỉ lớn hơn Văn Hạ chưa đến một
tuổi. Sức chịu đựng của anh cũng có hạn.
Mặc dù
nói như vậy có thể là rất vô trách nhiệm nhưng từ ngày anh và Văn Hạ bắt đầu
sống với nhau, anh biết mình phải đóng vai trò là người cha, người anh. Sự dựa
dẫm của Văn Hạ vào anh là động lực giúp anh trưởng thành. Anh cảm thấy, chỉ có
như vậy, quan hệ của họ mới bên vững nhất. Thế nên anh đã nuôi dưỡng tính cách
của Văn Hạ kiêu ngạo ngang ngược như ngày hôm nay. Anh chiều lòng cô chỉ cần cô
vui, anh yêu thương cô chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc nhưng hôm nay ngoảnh đầu
lại nhìn, anh làm như vậy có phải là quá ích kỷ không? Vì muốn giữ cô mãi ở bên
mình mà anh đã biến cô trở thành Văn Hạ như vậy.
Anh còn
nhớ, khi họ mới quen nhau, Văn Hạ nói rất nhiều về lý tưởng của mình. Cô muốn
trở thành một giám đốc ưu tú, một người phụ nữ thành đạt, chứ không muốn mãi
mãi đứng sau lưng đàn ông, cô muốn tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên Văn Hạ
này.
Lúc đó
anh cảm thấy, nếu cô thật sự trở thành người như cô nói thì anh sẽ không có cảm
giác an toàn vì người bạn gái trước đây của anh là như vậy. Cô ấy đã đem đến
cho anh rất nhiều buồn phiền. Nếu Văn Hạ đáng yêu cũng trở thành như thế thì
thật sự là anh sẽ không chịu nổi mất.
Thế nên
anh đã làm thay đổi rất nhiều cách nghĩ ban đầu của cô.
Anh
nói:
- Văn
Hạ, người con gái lười biếng và tham lam mới là người con gái đích thực.
Anh
nói:
- Văn
Hạ, lúc nào em cũng đẹp nhất. Em phải tự tin, làm cho mình béo trắng.
Anh
nói:
- Văn
Hạ, con gái phải tùy tùng, ương bướng vì anh yêu người như thế.
Anh
nói:
- Văn
Hạ, nếu em rời xa anh thì chúng ta sẽ chết mất.
Anh
nói:
- Văn
Hạ, cả đời này chỉ có anh yêu em nhất thôi.
Vậy là
anh đã dần làm Văn Hạ thay đổi suy nghĩ. Cô nàng Văn Hạ tự lập không còn nữa.
Cô nàng Văn Hạ bây giờ rất tùy hứng, thích làm nũng và đa sầu đa cảm. Bây giờ
Tô Mạch nghĩ lại, có thể anh đã sai. Mặc dù anh thích Văn Hạ giống như chú mèo
con ngày ngày cuộn tròn trong lòng anh nhưng anh không nên làm thay đổi cách
nghĩ của cô. Trấn áp lý tưởng của cô. Bây giờ cô cả ngày ngồi thẫn thờ trong
tiệm cà phê đó cũng sẽ thấy rất thất vọng cà chán chường nhưng cô rất ít khi
nhắc đến điều đó với anh. Anh biết, cô là người hiểu chuyện, cô cố gắng không
dựa dẫm vào anh, giảm bớt gánh nặng cho anh nhưng anh cảm thấy như vậy họ ngày
càng xa nhau, ngày càng mất cảm giác an toàn, anh càng giữ chặt thì cô càng
chạy xa.
Ngồi
một lát. Tô Mạch vừa định đứng dậy thì bỗng anh thấy chóng mặt. Anh giơ tay vịn
vào tường thì lúc đó có một cánh tay dìu lấy vai anh. Anh ngẩng đầu nhìn, một
khuôn mặt quen thuộc.
Văn Hạ
đã bỏ đi. Cô nàng Tô Tịch cũng coi như có chút lương tâm nên đã đi theo cô. Nếu
không thì đến cả tiền vé xe cô cũng không có. Trên đường đi, cô không chịu nói
lấy một câu. Tô Tịch vừa lén nhìn sắc mặt cô vừa thăm dò nhắc đến Tô Mạch. Cô
ấy nói anh đến bệnh viện, nói anh đến muộn, nói anh cũng buồn, nói cả đêm qua
anh không ngủ, nói phòng anh ngập trong khói thuốc lá.
Văn Hạ
nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ vẻ như không nghe thấy gì. Thực ra sao cô có thể không
nghe thấy chứ? Bao nhiêu năm nay, chỉ cần nhắc đến hai chữ "Tô Mạch"
là tai cô đã tự động dựng lên giống như một phản xạ có điều kiện vậy. Sao anh
có thể cả đêm không ngủ? Sao anh có thể hút thuốc cả đêm? Sức khỏe của anh vốn
không tốt mà. Đừng giày vò bản thân như vậy chứ! Người đàn ông này luôn biết
cách giày vò cô.
Bỏ đi.
Chẳng liên quan gì đến cô. Trước đây bao nhiêu lần cãi nhau, tranh chấp đều
không nhắc đến chia tay. Dù có như thế nào cô cũng không dùng hai chữ đó để uy
hiếp anh. Bởi vì cô biết, lời đã nói ra thì không thể rút lại được. Cô có lòng
tự trọng, lòng kiên trì của mình. Bao lâu nay, cô đã thay đổi thế nào? Tại sao
cô lại luôn thay đổi như vậy? Tô Mạch vẫn như thế, luôn luôn thuận theo cô. Cô
giống như đồ vật thuộc về anh, không có sở thích riêng, không có quyền tự chủ.
Trước đây, cô chìm trong hạnh phúc đó nhưng bây giờ thì sao? Cô thật sự rất
buồn!
Vì cô
ghen nên họ mới chia tay.
Không
đâu. Cô biết Tô Mạch là người đàn ông kiên định, không phải sợ dù đối tượng là
Khâu Tư xinh đẹp kia. Cô buồn vì anh đã nói dối. Dù là tại sao thì anh cũng đã
nói dối. Anh đã từng hứa, anh tuyệt đối không nói dối cô. Lời thề có thể phá bỏ
dễ dàng như vậy sao? Thế nên cô mới thật sự đau lòng.
Cô đã
từng không tin tưởng vào tình yêu, cảm giác đó là chỉ là chuyện tán gẫu, làm gì
có chuyện như thế, làm gì có chuyện một người sống vì một người khác. Nhưng từ
sau khi gặp Tô Mạch, cô cảm thấy cô sinh ra vì anh, anh là lý do để cô tồn tại.
Ý nghĩ này đã đưa Tô Mạch trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Cô tự hào nói với tất cả mọi người rằng, nhìn xem,