
sớm thế? Ưu Ưu nói hôm qua bạn trai em đến đón à? Tiếc là chị không gặp.
- Cẩm Sắt cô gắng tỏ ra thoải mái hơn một chút, nở nụ cười yếu ớt trêu chọc Văn
Hạ.
- Chị
muốn gặp thì lát nữa em đưa đến cho chị gặp. Chị Cẩm Sắt, rốt cuộc chị bị làm
sao vậy? - Thực ra Văn Hạ không nỡ nhìn thấy cô ấy giày vò bản thân như vậy.
Hơn nữa, nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện.
Cẩm Sắt
vẫn giữ nụ cười trên môi. Vẻ đẹp lúc ốm càng khiến người ta thêm xót thương.
- Không
sao. Chị mệt thôi.
- Chị
thật sự coi em là trẻ con sao? Mấy hôm trước, em cũng đã chia tay. Em cũng biết
mùi vị của nó thế nào. Tại sao đau khổ như vậy mà chị không cúi đầu giảng hòa
đi? Cúi đầu khó như thế sao? - Bây giờ Văn Hạ không nỡ thấy người khác không
trân trọng hạnh phúc của họ. Khó khăn lắm mới có được tình yêu và cuộc hôn nhân
thế mà lại dễ dàng phá bỏ nó như vậy. Điều này chỉ càng làm cho cô thêm sợ hãi
về hôn nhân.
Cẩm Sắt
nghe cô nói như vậy thì nở nụ cười để che đi nỗi buồn khó tả:
- Văn
Hạ, có rất nhiều việc không như ta tưởng, có rất nhiều việc không thể nói thành
lời. Em cũng đừng hỏi chị tại sao. Nếu em coi chị là chị thì hãy ủng hộ chị.
Chị chỉ có thể nói, chị làm như vậy là kết cục tốt nhất với anh chị, với Hà
Khanh và với cả chị.
Văn Hạ
nhìn dáng vẻ đau khổ không nói nên lời của Cẩm Sắt, cô nghĩ đến bộ dạng đau khổ
chán nản của Hà Khanh mà không nén được tiếng thở dài. Tình yêu thật sự là thứ
giày vò con người.
- Chị,
chị cứ nghỉ ngơi đi. Hồi nhỏ, người lớn luôn nói: "Hãy học tập Cẩm
Sắt". Lúc đó, mẹ em nói: "Mẹ muốn con bằng nửa chị ấy thì mẹ đã hài
lòng lắm rồi". Thế nên hồi nhỏ em rất hay phản đối chị nhưng khi lớn lên,
em thấy chị và anh Hà Khanh từng bước vượt qua khó khăn mà cảm thấy tình yêu
thật kỳ diệu. Chỉ cần chị kiên trì thì hai người ắt sẽ ở bên nhau. Chị, em
không khuyên chị. Chị chỉ cần sống tốt là ổn rồi. - Lời Văn Hạ ẩn chứa nhiều
thất vọng, nhiều bi thương. Cô biết, chắc chắn chị Cẩm Sắt đã có chuyện. Nếu
không thì chị ấy sẽ không đối xử với Hà Khanh như vậy. Rõ ràng hai nguời yêu
nhau sâu nặng mà cứ phải đẩy anh ấy đi thì đúng là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Khi cô
vừa ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Tô Mạch, bảo cô đi lại cẩn
thận một chút. Cô vội về tiệm cà phê. Bỗng nhiên cảm giác về mối tình đầu lại
xuất hiện. Thế nên mới nói: "Giữa những người yêu nhau mà không có chuyện
cãi nhau thì cũng lạ. Cãi nhau là để hiểu nhau hơn mà".
Đến
tiệm cà phê, vừa bước vào cửa, Văn Hạ liền ngửi thấy mùi nước hoa thoang
thoảng, đó là Minh Ưu.
Thực ra
bản thân cô lúc này có chút mâu thuẫn. Chắc chắn Tô Mạch sẽ không thể chấp nhận
chuyện cô làm người mẫu cho Minh Ưu, nếu không thì cũng đã không cãi nhau.
Người cứng đầu như thế thì cô cũng chẳng buồn nói. Thế nên, hôm qua hai người
không nhắc đến chuyện này. Cô coi như anh thừa nhận, anh coi như cô chấp nhận.
Nhưng
vừa nhìn thấy dáng vẻ u sầu của Minh Ưu thì cô lại không nỡ nên cô vẫn cười
nói:
- Hôm
qua thật cảm ơn cậu. Phải rồi. Bức tranh của cậu thế nào rồi?
- Vẫn
ổn. Vẽ được khá nhiều rồi. Hôm nào chúng ta. . . ra ngoài tìm cảnh để vẽ một
bức nhé. - Khi Minh Ưu nói câu này, mặt cậu ửng hồng giống như một nam sinh vừa
chớm yêu.
- Được.
Cho tôi xem tác phẩm của cậu đi. Tôi mong mãi. - Văn Hạ cố ra vẻ hồn nhiên
khiến Mèo con ngồi bên ngán ngẩm. Cuối cùng không chịu nổi, cậu buông một câu
lạnh lùng: - Chị gái, xin chị đấy. Chị lớn chừng đó rồi. Phải rồi. Hôm qua nhà
chị cãi nhau to thật đấy.
Văn Hạ
trừng mắt nhìn cậu, mặt cô thoáng ửng đỏ. Người lớn rồi, cũng phải biết ngại
chứ. Đáy mắt Minh Ưu thoáng nét buồn. Có điều cậu không để người khác nhìn
thấy. Cậu đưa tập tranh cho Văn Hạ, trên mặt nở nụ cười ấm áp đợi cô bình phẩm.
Văn Hạ
lật từng trang xem, cô cười, cô tức giận, cô bĩu môi, các kiểu dáng của cô. Cô
chưa bao giờ biết những biểu hiện thường ngày của mình lại có thể đáng yêu và
sinh động đến vậy. Nhìn bản thân mình mà cô cũng thấy say lòng. Đây là bệnh
điển hình của người phụ nữ yêu bản thân.
- Này,
chị choáng rồi à? - Mèo con nhìn bộ dạng há hốc mồm ngây người của Văn Hạ mà
bước lên huých cô.
- Hả?
Đẹp quá! Tôi rất đẹp đúng không? - Văn Hạ cầm bức tranh đưa cho Mèo con xem.
- Chị
gái, đây chỉ là bản phác thảo. Nếu có màu thì chị còn đẹp hơn nữa. - Với một
người không hề am hiểu nghệ thuật như cô thì Mèo con thật sự không có gì để
nói.
- Đúng
đấy. Minh Ưu, sau này cậu có thể tặng tôi một bức tranh sơn dầu không? Vẽ tôi
ấy. - Văn Hạ vốn định tìm cớ thoái thác, kết quả bây giờ cô lại trở thành anh
hùng hiến thân, sớm vứt bỏ sự bảo đảm và khoảng cách lại phía sau. Bây giờ cô
muốn có một bức tranh chân dung.
- Được
chứ. - Mặt Minh Ưu nở nụ cười. Tốt quá! Cậu có thể làm cho cô mỉm cười, làm cho
cô vui. Lúc này cậu cũng thấy rất vui. Đây là hạnh phúc đúng không?
Chỉ có
đáy mắt Mèo con lóe lên tia ngán ngẩm. Rất nhiều chuyện, khi muốn ngăn lại thì
nó đã xảy ra rồi.
Thời
gian cứ thế lặng lẽ trôi đi. Tất cả đều trở lại như trước lúc chia tay nhưng Tô