Disneyland 1972 Love the old s
Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối

Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321693

Bình chọn: 8.00/10/169 lượt.

hắc thế.”

“Bảo Bối hiểu chuyện, nhưng mấy năm nay, bị chú và Vy

Vy còn có Vũ Tiếu bảo vệ quá kỹ, tâm tư có vẻ đơn giản.”Tiêu Nại mở nồi ra,

trộn thịt, đối Mộ Sanh nói: “Nhưng một khi nó đã xác định, sẽ vẫn cố chấp, nếu

cháu không thich con bé, cũng đừng gần nó nữa, nếu nó chịu tổn thương, ta sẽ

không bỏ qua cho cháu.” Giọng Tiêu Nại không lớn không nhỏ, Mộ Sanh vừa vặn có

thể nghe rõ. Trong nồi thịt phát ra tiếng “Tư”“Tư”, không khí lập tức trở nên

khẩn trương

Ngừng tay, chuyển hướng Tiêu Nại, thần sắc Mộ Sanh

nghiêm túc: “Chú Tiêu, Bảo Bối là người con gái đầu tiên cháu yêu, cũng là cuối

cùng.”

Tiêu Nại gật gật đầu, muốn anh cam đoan, trêu tức nói:

“Ừ, như vậy tốt nhất, nhưng hết thảy cũng không nóng vội, lạt mềm buộc chặt là

tất yếu, quan trọng là thận trọng......”

Mộ Sanh ngầm hiểu, cười nói: “Chú Tiêu, đây xem như

kinh nghiệm sao?”

Bảo Bối và Vy Vy ngồi trong phòng khách, nhìn 2 người

đàn ông đang nấu cơm, một người không yên, một người thỏa mãn.

“Mẹ.” Bảo Bối nhỏ giọng kêu, “Cái kia, con nói cho mẹ

một chuyện, mẹ đừng tức giận.”

“Chuyện gì, chẳng lẽ, con ăn Hà luật sư rồi ?” Trên

mặt Vy Vy mang theo một tia hưng phấn

Bảo Bối cúi đầu xuống đất càng thấp, giọng cũng đè

xuống , phỏng chừng..... đang thẹn thùng cùng.... Sợ hãi: “Dạ, bọn còn ở cùng

nhau.” Nói xong, cào tóc mình: “Mẹ, không phải con không biết giữ tiết, quen

nhau ngắn như thế đã thành bạn gái người ta?”

Vy Vy ôm Bảo Bối, giống trước đây vuốt đầu cô: “Con

gái Bảo Bối à! Không sao, cái khác không cần biết, quan trọng là trái tim,

thích thì thích, không có gì phải sợ .”

Bảo Bối an tâm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi,

mẹ. Ba lúc trước theo đuổi mẹ mất bao nhiêu thời gian?”

Vy Vy túng quẫn, trong hiện thực, 2 giờ. Trong trò

chơi, lần đầu tiên thấy anh đã đáp ứng lấy anh ....... Quay đầu sang một bên,

loại không khí khái này , nói ra miệng thế nào......

“Ba có phải không hài lòng Mộ Sanh không?” Bảo Bối lo

lắng chính làchuyện này

Vy Vy cười: “Yên tâm đi, Hà Mộ Sanh là chàng trai ba

con chọn, sao lại không hài lòng? Bằng không con cho là, ba con có thể tùy tiện

tìm một người đấu ư?”

Bảo Bối có chút kinh ngạc: “Mẹ nói, ba là vì con mới

tìm Mộ Sanh pk?”

“Đương nhiên, đừng nhìn ba con chẳng biết gì cả, vài

người chúng ta, không qua được ông ấy đâu.” Vy Vy gõ đầu Bảo Bối, dịu dàng nói:

“Ai!Mộ Sanh và Duyệt Sam đều là đứa trẻ ngoan, nháy mắt, các con đã lớn như

thế.”

“Mẹ......” Nói không cảm động, đó là gạt người.

Ăn cơm xong, Mộ Sanh nói lời từ biệt với Tiêu Nại vàVy

VY rồi, trở về nhà đương nhiên, là Bảo Bối tiễn ra cửa, lúc gần đi, anh còn

không quên nói với Bảo Bối: “Đêm nay đi ngủ sớm một chút, đừng bị lạnh nữa.”

Cười khẽ , bước đi , Bảo Bối nhìn bóng dáng của anh ngẩn người.

Nhưng lần này Bảo Bối lại không nghe lời, cảm thấy có

chuyện gì chưa làm xong, nằm cũng ngủ không được, vì thế, mở máy tính ra vào

trò chơi.

Vừa login, bạn tốt Đông Phương Duyệt liền pm cô: “Bảo

Bối, giáo chủ bỏ qua cuộc thi tham gia với tư cách phu thê, vì sao thế? Nghe

nói là thân thể em không thoải mái?”

“Bỏ qua.... Cuộc thi phu thê??” Bảo Bối không thể tin

được, cô nghĩ đến, lúc trước họ kết hôn, có một phần nguyên nhân là vì chuyện

này

Đông Phương Tại Tại rầu rĩ nói: “Vừa rồi giáo chủ đi

lên , nói câu không tham gia trận đấu, nói thân thể em không tốt rồi out, hôm

nay là ngày báo danh cuối cùng, nếu các em không đi thì chẳng còn ý nghĩa gì

nữa, nhưng thân thể em không tốt, cũng đừng miễn cưỡng .” Tại Tại vòng quanh Bảo Bối một vòng: “Này Bảo Bối, em ốm thì

đi nghỉ sớm đi, chẳng may ngã bệnh làm sao?”

Bảo Bối khóc không ra nước mắt: “Tại Tại...... Em chỉ

bị sốt một chút, đã khỏi rồi mà......” Cho nên đừng biến em thành bệnh nan y

chứ, Bảo Bối oán thầm, em không yếu ớt thế đâu

Tại Tại: “...... Giáo chủ đại nhân rất sủng phu

nhân.....”

Bảo Bối nhìn chằm chằm di động, chậm chạp không ấn

nút, cuối cùng, cắn răng một cái, ấn xuống.

“Alo, Bảo Bối?” Giọng bên kia trong suốt

“Là em Mộ Sanh, anh vào trò chơi một chút, chúng ta

nói bên trong.” Bảo Bối cúp nhanh điện thoại, không dám nghe đối phương trả lời

1 phút sau, hệ thống xuất hiện: “Phu quân Đông Phương

Sanh Li login.” Bảo Bối giương mắt nhìn lên, nam tử áo trắng đã đến bên người.

“Sao vậy, còn chưa ngủ?”Mộ Sanh quan tâm và trách cứ.

“Ngủ không được, hôm nay ghi danh cuộc thi phu thê,

chúng ta đi báo danh.”

Qua thật lâu, Mộ Sanh gửi lại một chữ: “Được.”

Hai người vào tổ đội, bay nhanh đến miếu Nguyệt Lão,

lập tức báo danh.

Rồi, Mộ Sanh mang cô đi “Phụng Thiên”, trong mộng du

có câu “Phụng thiên quá thủy, vũ nhuận thế giới, lạnh lùng đầu thu.” Là cảnh

đẹp nhất trong trò chơi.

Ra khỏi tư thế ‘gắn bó’, Mộ Sanh không hài lòng nói:

“Em nên đi ngủ.”

“Em không mệt, không muốn ngủ”

“Không muốn ngủ cũng đi nghỉ đi, hôm nay em còn ốm

mà.” Âm tần truyến đến giọng nói hơi cao lên, mang theo điểm uất ức gấp trăm

lần: “Em đi nghỉ, anh đừng giận.” Nói xong lập tức logout, tiến vào ổ chăn.

Ngủ một giấc, tinh thần đặc biệt tốt.

Cái gì