XtGem Forum catalog
Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325824

Bình chọn: 7.5.00/10/582 lượt.

cửa được mở ra, người đàn ông trước cửa cầm súng chĩa về phía Hạ Thừa Kiệt, tay run lên: "Đùng."

Hạ Thừa Kiệt đứng ngây ra chừng ba bốn giây, trước mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu ngã thẳng xuống đất. Anh Mẫn khinh thường liếc mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất: "Tôi giống anh Thạch, cũng rất yêu tiền nhưng tôi thật sự rất ghét thương nhân. Ai cũng sợ hãi rụt rè, nhát như thỏ đế." Anh ta nhìn Hạ Thừa Tư, cười nhạt một cái: "Dĩ nhiên ngoại trừ cậu. Cậu quả thật là gan dạ táo tợn, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng không hề nao núng, không làm xã hội đen thật là đáng tiếc."

Hạ Thừa Tư vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh bên ngoài. Ngoài cửa sắt thành viên tổ chức Sâm Xuyên nằm phơi thây khắp chốn. Trên cửa sắt còn có vài thi thể nằm vắt lên đó. Bọn hò còn chưa trèo qua đã bị bắn vỡ đầu, nằm vắt trên khung cửa như thịt nướng, máu tươi như lớp dầu bôi được lên bề mặt. Một vài người trong hội Lưu Thạch đang lái xe của tổ chức Sâm Xuyên đi, còn những người khác thì kéo thi thể, dọn dẹp hiện trường.

Lúc Hạ Thừa Tư hoàn thành giao dịch trở về bãi cỏ thì hôn lễ đã kết thúc, bắt đầu tiệc rượu. Có một vài người khách chỉ tham gia hôn lễ đã chuẩn bị rời đi. Hạ Thừa Kiệt ôm ngực ngồi trên ghế, mặt mũi đến môi đều tái nhợt như một tờ giấy trắng. Bùi Thi nhìn thấy bóng dáng Hạ Thừa Tư thì lập tức đi đến nói: "Em phải về rồi. Mọi người tiếp tục chơi đi."

"Anh đưa em về."

"Không cần đâu, hôm nay là ngày cưới của em gái anh, anh ở lại tốt hơn."

Hạ Thừa Tư không để ý đến lời cô nói liền nắm tay cô đi ra ngoài. Bùi Thi vội vàng quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tina. Nhìn thấy vẻ mặt đối phương xúc động như gả con gái đi lấy chồng khiến cô buồn cười. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Tư một cái, phát hiện ra mỗi một sợi lông mi của anh đều rất đẹp, giống hệt với lông mi của búp bê. Nhưng sóng mũi anh lại cao cao tạo nên một nét đối lập mãnh liệt. Lòng cô xúc động nắm ngược lại tay Hạ Thừa Tư.

Trên đường trở về xe của họ lái qua bờ sông. Phía xa con sông lớn là một một màu xanh biếc mông lung, con đường lớn bên bờ sông đã bị phong tỏa. Córất nhiều xe đều dừng lại xem coi ở đây đã xảy ra chuyện gì khiến giao thông ùn tắc nghiêm trọng như vậy. Cảnh sát giao thông mang bao tay trắng quơ tay chỉ huy giao thông, đồng thời để pháp y và cảnh sát vừa đến đi vào khu vực hiện trường. Bùi Thi và Hạ Thừa Tư đứng ven đường xem trong chốc lát, thấy một chiếc cần cẩu vớt một chiếc xe hơi màu đen còn đang rỉ nước lên. Cảnh sát chỉ huy bọn họ đặt chiếc xe xuống đường. Một đám nhân viên nhào đến lôi thi thể trong xe ra đặt lên băng ca, đắp vải trắng lên. Trong đó có một thi thể cứng ngắc vẫn duy trì trạng thái đang lái xe khiến tấm vải trắng đội lên cao. Lúc nhìn thấy mặt mũi thi thể này Bùi Thi cảm thấy rất nghi hoặc. Sao người đó lại giống anh họ của Sâm Xuyên Quang vậy kìa? Nhưng khi nhìn thấy mặt mũi một thi thể khác thì không ít người xung quanh hô hoán lên. Sau đó Bùi Thi nghe thấy tên của Phó thị trưởng.

"Phó thị trưởng chết rồi hả?" Bùi Thi kinh ngạc ngồi thẳng người lên, muốn xem cho rõ.

Người đàn ông trung niên bên cạnh nói: "Đúng, hình như là lúc tổ chức xã hội đen Nhật Bản bí mật giao dịch đã xảy ra sự cố."

"Nói như vậy ... người chết đúng là Sâm Xuyên Mê Tạng...." Bùi Thi kinh ngạc che miệng lại.

"Cái gì?" Hạ Thừa Tư nghi ngờ.

"Đó là anh họ của Sâm Xuyên Quang, thật không ngờ anh ta lại xảy ra chuyện ở đây..."

"Vậy sao?" Hạ Thừa Tư nhìn về phía đó, vẻ mặt thờ ơ, "... Thật bất ngờ."

Sau khi về đến nhà, Bùi Thi rón rén mở cửa ra, ló đầu vào thăm dò đánh giá một hồi. Cô phát hiện trong phòng khách không có ai nên dẫn Hạ Thừa Tư chui vào phòng mình. Cô lấy ra một hộp quà đã chuẩn bị sẵn ở dưới chân giường rồi nói với Hạ Thừa Tư: "Anh ở đây chờ em nhé. Em tặng quà cho Tiểu Khúc rồi quay lại ngay."

Thấy Hạ Thừa Tư gật đầu, cô chạy đến phòng Bùi Khúc gõ cửa. Đợi chốc lát không thấy ai trả lời, cô lại gõ gõ cửa nữa. Sau khi đợi thêm vài giây thì cô vặn chốt cửa định đi thẳng vào. Cửa đã bị khóa trái, tiếng nói Bùi Khúc vang lên bên trong: "Chị, đợi em một chút."

Bùi Thi đứng như khúc gỗ đợi ở cửa rất lâu, đương lúc cô quyết định phải véo mặt Bùi Khúc thật đau để răn cậu thì rốt cuộc cậu khoan thai mở cửa ra. Sau khi nhìn thấy mặt Bùi Khúc, cô lập tức thay đổi ý định, ôm hộp quà và đẩy cậu vào trong phòng, đóng cửa lại nói: "Em sao vậy? Sao mắt lại sưng như vậy?"

Đôi mắt Bùi Khúc đầy tơ máu, sưng vù và lòi ra hệt như mắt cá vàng. Nhân tiện cô nhìn khắp phòng ngủ của cậu một vòng, phát hiện ra rất nhiều khăn giấy vo lại thành một cục trong sọt rác. Rất hiển nhiên là đêm hôm qua cậu đã khóc rất nhiều. Nhưng cậu lắc đầu nói với giọng rất bình thường: "Trước khi ngủ uống nhiều nước quá nên thức dậy bị như vậy."

Cô hoàn toàn không tin lời cậu nói, đặt quà qua ghế bên cạnh, vuốt ve trên vai cậu như vuốt lông thú cưng: "Ngoan ngoãn nói cho chị biết tại sao lại khóc? Là do tâm trạng không tốt sao? Có người bắt nạt em à?"

"Thật không có gì đâu. Chị, chị đừng nghĩ mọi chuyện quá lên như vậy mà."

"Em còn muốn nói dối chị phải không?"

Đối mặt với thá