Hải Dương

Hải Dương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321371

Bình chọn: 9.5.00/10/137 lượt.

mắt nhìn, lại phát hiện chiếc xe máy màu xanh dương mình đã đỗ ven đường chẳng biết đã tử trận từ lúc nào. Thảm hải hơn chính là, bởi vì mưa xối xả, rãnh nước bên lề đường đã bị tắc, nước ngập khắp đường cái.

Thảm! Cô quên đem xe máy vào.

Cô dí sát mặt vào cửa kiếng, quay người một cái, vốn nghĩ mưa to gió lớn như vậy, tốt nhất là không nên đi ra ngoài, nhưng mắt thấy chiếc xe nhỏ của mình sắp bị trôi đi, một giây kế tiếp, cô cắn răng một cái, cầm chìa khóa mở cửa, đội mưa chạy ra ngoài.

Đùa gì thế, cô chỉ có mỗi chiếc xe máy nhỏ này thôi, nếu nó mà tiêu tùng, cô lại phải tốn thêm tiền nữa!

Cửa tiệm mới mở không lâu, mặc dù buôn bán cũng tốt nhưng vẫn chưa được dư dả, cô thật sự bây giờ rất nghèo, mấy trăm đồng tổn thất cũng không chịu được, huống hồ là xe máy mấy vạn đồng.

Cô lấy tay che lông mày, đi dep lê sau đó chạy tới lề đường, trên đường nước ngập khoảng mười mấy centimet, rất cạn nhưng nước chảy rất mạnh, cô gắng sức kéo chiếc xe lên, nhưng vì đã ngập nước nên rất nặng, cô chỉ còn cách đẩy nó lên lề đường.

Âm thanh gì?!

Cô kinh ngạc quay đầu,nhìn thấy miếng tôn vừa mới bay đi vì hướng gió thay đổi đột ngột quay đầu trở lại, thẳng tắp bay về phía cô!

Không thể nào? Ông trời, người đang đùa sao?!

Trong mưa to gió lớn, cô nắm lấy xe máy, há to miệng, bị dọa sợ đến cả người không thể nhúc nhích, cả người cứng đơ ngay tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm tôn to hơn cả người của mình, lấy mang theo khí thế của “thiên quân vạn mã” ầm ầm lao đến!

Cô chết chắc.

Phía trước bỗng tối đen, trong đầu cô vang lên ý niệm cuối cùng.

Ầm, bốp, rầm! Lộc cộc leng keng——

Thật kì quái, tại sao cô chết rồi mà vẫn nghe được âm thanh sát bên tai? Hơn nữa, cô không cảm thấy đau!

Sau một hồi hỗn loạn, xe máy trong tay cô rơi xuống đất, cô toàn thân cương cứng, sau đó mới phát hiện có vật thể đang che tầm mắt của cô lại ẩm ướt, còn mang theo nhiệt độ, lại còn có phập phồng lên xuống, còn có tiếng tim đập.

Nhịp tim?

Cô giật mình ngẩng đầu, trong cơn mưa to gió lớn nhìn thây gương mặt quen thuộc, cô cứ nghĩ là mình đã chết mới thấy một màu đen như vậy, hóa ra là áo sơ mi màu đen của anh.

“Đồ Hải… Dương?” Cô sững sờ nhìn anh toàn thân ướt đẫm, có chút mờ mịt.

“Cô chạy ra ngoài làm gì?” Anh trầm giọng quát.

“Dắt…. dắt…. xe máy…” Cô còn chưa hoàn hồn, không phản ứng kịp.

Sắc mặt anh xanh mét, gần như không thể tin nổi sự ngu ngốc của cô, trầm giọng nói: “Vào trong nhà đi.”

Rốt cuộc phát hiện anh người thật, đứng trước mắt, cô chớp mắt, phục hồi tinh thần, gương mặt đỏ hồng, trong lúc bối rối lại cúi người dựng xe máy lên.

Anh đưa tay kéo cánh tay cô, ngăn cản động tác của cô, “Cô làm gì?”

“Dẵn xe đi.” Hai mắt mở lớn, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn anh.

Hải Dương tức giận đến gân xanh cũng nổi lên, trong mưa to gió lớn, một tay ôm ngang hông cô vác lên vai.

“A, oái——” trời đất quay cuồng, cô phát hiện ra mình giống như bao bố bị anh vác lên vai, vừa mới mở miệng anh đã xoay người đi vào trong tiệm, cô nóng nảy ngẩng đầu nhìn xe máy bị đổ xuống đất “Hải Dương, chờ một chút, xe của tôi còn chưa——”

“Đừng nghĩ đến cái xe rách nát kia!” Anh nổi trận lôi đình cắt lời cô, không để ý cô phản kháng, anh bước nhanh đưa cô trở về phòng.

Chưa bao giờ thấy anh tức giận với mình, cô hơi sợ, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng “Nhưng——”

“Câm miệng!” Anh quát lớn.

Cô nháy mắt biết điều im lặng, trong nhất thời không dám nói gì, cũng không dám kháng nghị, bộ dạng không thoải mái.

Cửa lớn ở phòng ăn bị gió lớn thổi mạnh, đập sang hai bên, anh đi thẳng lên lầu, hại cô không nhịn được mở miệng, “Cái đó… tôi… cửa….”

Anh hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, chỉ tiếp tục đi lên lầu, cô chỉ còn cách nắm chặt lưng áo sơ mi ướt đẫm của anh, mím môi tức giận.

Anh sau khi đi đến phòng mới đặt cô xuống, sau đó xoay người rời đi.

Lúc anh quay người, cô giật mình hoảng sợ, vừa nãy ở dưới lầu không thấy gì, quần áo anh lại màu đen, bây giờ dưới ánh đèn, cô phát hiện ra lúc bị anh khiêng lên vai, cô chạm vào lưng anh không phải chỉ là nước mưa, còn là máu.

“Khoan! Anh—— chờ một chút!” Cô vội vã chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu đưa tay ngăn anh lại, “Đứng lại, anh định đi đâu?”

“Đem cái món đồ chơi chết tiệt kia vào.” Anh mặt lạnh nói.

“Anh bị thương!” Cô tức giận, giơ tay đẩy vào ngực anh, “Đừng quan tâm tới xe của tôi, dù sao bây giờ nó không bị nước cuốn đi cũng đã bị ngâm nước rồi. Ngồi xuống cho tôi, trừ bệnh viện, anh không được đi đâu hết, có nghe hay không?”

“Bệnh viện?” Anh nhíu mày.

“Đúng! Bệnh, viện!” Cô tức giận trợn trừng hai mắt nhìn anh, vừa nói vừa bước nhanh đi gọi điện thoại, nhưng mới vừa ấn hai số, anh ở bên cạnh vươn tay, không chậm trễ chút nào rút hết dây điện thoại.

“Này, anh muốn làm cái gì?” Cô tức giận xoay người trừng anh, đưa tay muốn đoạt lại dây điện thoại, “Đưa giắc cắm điện thoại lại cho tôi!”

Nhưng anh chỉ giơ tay lên cao, cô ngay cả đụng cũng không thể đụng.

Măc dù có thể sờ đến giắc cắm điện thoại, nhưng đầu dây vẫn đang ở trong tay anh, cô lại không thể cứng rắn đoạt lấy, như vậy giắc


Snack's 1967