
cắm sẽ bị đứt.
Cô tức giận, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu trách cứ: “Đừng làm loạn, anh phải đi tới bác sĩ! Đồ Hải Dương, đưa cho tôi giắc cắm điện thoại!”
“Chỉ là vết thương nhỏ.” Anh hé mắt nhìn cô.
“Anh đừng nói dối!” Cô tức giận vươn tay phải cho anh nhìn, “Vết thương nhỏ sẽ chảy máu nhiều như thế này? Tôi nhìn thấy, vậy nên anh cũng nhìn thấy? Mắt anh để phía sau đầu hay sao?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Anh cau mày nhấn mạnh, “Thân thể của tôi, tôi biết!”
“Ha ha…” Cô hai mắt bốc lửa, xem thường cười một tiếng.
Anh nhíu mày, đột nhiên ném dây nối điện thoại xuống, ở trước mặt cô cởi áo ra.
Liếc nhìn thấy nửa người trên tráng kiện của anh, Đào Hoa ngẩn ngơ, khí huyết dâng trào, gương mặt đỏ bừng.
“Anh anh anh… anh muốn làm gì? Nói thì nói như thế, nhưng hai mắt của cô không thể rời bỏ lồng ngực rắn chắc của anh.
“Chỉ là vết thương nhỏ.” Hải Dương xoay người, để cho cô tự xem.
Lõa nam, là lõa nam nha——
Trời ạ, cái này cũng quá kích thích đi, máu mũi của cô cũng muốn phun ra rồi.
Cô bị hai mũi lại, một giây sau, hai mắt lại kinh ngạc mở lớn.
Trên lưng anh đúng thật là có vết thương, nhưng không phải là những vết thương quá nghiêm trọng, chỉ có hai vết thương dài, có chút máu, nhưng cũng không quá nặng.
Trọng điểm là, thân thể cao lớn của anh, trừ những vết thương nhỏ kia, lại còn những dấu vết của những vết thương cũ.
Gần như là phản xạ, cô đưa tay sờ nhẹ vết thương nghiêm trọng nhất ở thắt lưng của anh, giống như bị dao chém.
Đầu ngón tay mềm mại của cô vừa mới chạm vào làn da của anh, anh lập tức xoay người lại, tiếp theo nháy mắt, cổ tay cô bị anh tóm lấy.
“Vậy… chuyện gì đã xảy ra?”
Nhìn gương mặt cô tái nhợt, hai mắt đén nhánh, Hải Dương trong lòng thầm mắng một tiếng.
Đáng chết, anh chỉ muốn thuyết phục cô, hoàn toàn quên vết thương cũ suýt chút nữa lấy đi tính mạng của anh.
“Hải Dương?”
“Chuyện ngoài ý muốn.” Anh buông tay cô, mặc lại áo sơ mi.
“Chờ một chút! Dừng lại! Anh đúng là đần độn!” Thấy anh muốn mặc áo vào, cô vội mở miệng ngăn anh lại, còn dùng hai tay kéo cánh tay áo sơ mi của anh.
“Đã nhìn thấy rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Anh nhíu mày.
“Vết thương nhỏ cũng là bị thương, không cầm máu thoa thuốc sẽ bị nhiễm trùng anh biết không? Nhưng—— ha… ha… ắt xì!” Cô nói được nửa câu, không nhịn được hắt xì thật to những tay vẫn nắm chặt tay anh, nhìn anh chằm chằm nói: “Đáng ghét! Tôi không muốn cùng anh đọ sức, anh rốt cuộc có ngồi xuống không?”
Anh nhíu mày, cúi đầu trừng cô, cô cũng không yếu thế trừng mắt lại.
Nhìn cô toàn thân ướt sũng, lạnh tới phát run, nhưng vẫn kiên trì ôm cánh tay anh, Hải Dương hết cách với cô, rốt cuộc mở miệng.
“Đi thay quần áo khác đi.”
“Sau đó anh sẽ để tôi thoa thuốc cho anh?” Cô nhíu mày yêu cầu anh bảo đảm.
Cô gái này thật là….
Anh nheo mắt, dứt khoát vác cô lên vai.
“Này, Đồ Hải Dương, anh——”
Cô ẩn tay vào đầu vai anh, chống mình lên, lời còn chưa dứt, anh đã đặt cô xuống.
Ở trong phòng tắm.
“Tắm, lau khô người.” Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vây?” Thấy anh phải đi, sợ anh chạy mất, cô vội gọi.
“Đóng cửa.” Đầu không ngoảnh lại anh nói.
“Tôi cũng đi——” cô chưa nói hết, chỉ thấy anh dừng bước, sắc mặt tái xanh, hung dữ chỉ ngón tay vào phòng tắm.
Thấy anh tức giận Đào Hoa rụt chân về đổi lời nói, “Tôi đi tắm.”
Nhưng tới cửa phòng tắm, cô cầm tay nắm cửa, những vẫn không nhịn được xoay người nhìn anh, uy hiếp: “Nếu tôi ra ngoài mà không thấy anh, tôi sẽ gọi điện gọi xe cứu thương. Còn nữa, anh phải nối lại điện thoại cho tôi, nhỡ nửa đêm canh ba tôi bị ngã bị thương hay xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hay vì điện thoại bị hư không có biện pháp gọi xe cứu thương, chết oan trong phòng, thì tôi nhất định chết không nhắm mắt, sẽ biến thành ma, bám theo anh cả đời!”
Nói xong, cô mới hài lòng đóng cửa phòng tắm lại.
Cô gái này nói hươu nói vượn cái gì? Chuyện buồn cười như vậy cũng nói ra được!
“Còn nữa!” Cô đột nhiên mở cửa, thò đầu ra cảnh cáo, “Không cho phép anh đụng đến xe máy của tôi!”
Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại.
Hải Dương nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng lại, sau đó nhìn giắc cắm điện thoại rơi dưới đất, chỉ cảm thấy thật hoang đường, nhưng không biết vì sao anh không cười nổi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kinh khủng, cô bị ngã nhào đụng đầu, máu chảy đầy mặt không cách nào cầu cứu.
Chết tiệt!
Anh âm thầm mắng một tiếng, khó chịu nhặt giắc cắm rồi cắm vào điện thoại, lúc này mới xuống lầu đóng cửa chính phòng ăn.
Không ngờ chiêu uy hiếp này thật sự có hiệu quả.
Đào Hoa ôm hòm thuốc ngồi trên giường, nhìn cửa phòng tắm đang khép chặt, không khỏi le lưỡi một cái. Cô chỉ tùy tiện nói, thật không dám nghĩ anh sẽ ở lại.
Lúc cô từ phòng tắm đi ra, thấy anh vẫn còn ở đấy, cô thở phào nhẹ nhõm, nếu không cũng chẳng biết làm thế nào để có thể ép anh được.
Cửa mở ra.
Anh từ phòng tắm đi ra, toàn thân cao thấp chỉ quấn cái khăn tắm to màu phấn hồng.
Một luồng khí nóng lại dâng trào, gương mặt cô nháy mắt ửng đỏ, lúc này mới nhớ anh không có quần áo để thay.
Khăn tắm to lớn của cô trê