
một bình
sữa bột to, lúc thằng nhóc bú, cô nằm bò bên cạnh ngắm nghía,
Nhìn thấy cái bụng nhỏ phập phồng như con ếch xanh. Cô sờ vào đó, nó gừ gừ đáp lại.
Bú xong nó sẽ ngủ, tỉnh dậy lại bú tiếp. Trong một ngày, thời gian mở mắt
không nhiều, cô đã nhìn thấy mắt của nó rồi, đen nháy như pha lê.
Thím Đường nói trẻ con trong tháng không nhìn rõ mọi vật nhưng có thể phân biệt được tiếng nói của người thân.
Chỉ cần cô khẽ húng hắng, cho dù nó đang bú sữa, cũng sẽ mở mắt ra tìm nơi phát ra âm thanh, cái đầu nhỏ ngọ nguậy liên hồi.
Cô cười, nói nó giống con cún con.
- Phu nhân, cô thật sự không cho Phàm Phàm bú sao? – Thím Đường cho rằng cô quá nhẫn tâm.
Cô cười cười không đáp.
Buổi tối Trác Thiệu Hoa cũng ở lại bệnh viện, trong phòng nghỉ của Thành Công.
Nhìn mặt Trác Thiệu Hoa thì không thể biết được anh phải nhận hình thức kỷ luật gì, cô cũng không hỏi.
Ngày thứ bảy, Thành Công hoàn tất một loạt các xét nghiệm cho cô, nhướn mắt nói:
- Cô biến đi!
Cô hận không thể mọc cánh để bay đi.
Thím Đường giúp cô mặc áo khoác, quàng khăn, đội mũ.
- Nếu bị ốm trong lúc ở cữ thì sau này không chữa được đâu. – Bà gạt bàn tay phản đối của Gia Hàng sang một bên.
Tiểu Phàm Phàm mặc một bộ đồ mới tinh tươm, được Trác Thiệu Hoa bế trong
lòng. Anh bế trẻ con trông rất ra dáng, còn Gia Hàng đến nay chưa bế lần nào, cô chỉ thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay chạm vào bàn tay bé xíu của
Phàm phàm. Hễ cô chạm vào là tay thằng bé sẽ nắm chặt lại, phải gỡ mãi
mới rút được tay về.
- Để tôi bế Phàm Phàm, thiếu tướng, cậu che ô đi.
Không biết thím Đường rút từ đâu ra một cái ô đen, to ngoại cỡ.
Bên ngoài trời thu xanh ngát, gió thổi mơn man, Gia Hàng chớp chớp mắt, chẳng hiểu gì.
- Phu nhân vừa mới sinh em bé, trên người có vết máu, sẽ động đến thần
linh trên trời, phải che ô để tránh đi. Đừng có mà không tin, linh
nghiệm lắm đấy.
Thím Đường bế cậu nhóc Tiểu Phàm Phàm vừa mới ngủ say sưa, giọng nói hết sức thành kính.
Gia Hàng thiếu chút nữa ngã ngửa vì câu nói này, càng ngã ngửa hơn nữa là…
Trác Thiệu Hoa mặt không biến sắc nhận lấy chiếc ô.
Cậu lính cần vụ vào trong xách hành lý rồi ra ngoài trước với thím Đường.
- Còn chuyện gì nữa không? – Trác Thiệu Hoa nhìn đôi tay đang bám chặt
vào cột giường của Gia Hàng. Cô không giỏi giấu giếm tâm sự, nên dễ nhìn ra được cô đang có khúc mắc
- Thực ra khu tứ hợp viện kia cũng không tồi! – Cô gãi đầu mấy ngày chưa gội, chắc còn quá cái tổ quạ.
Anh gật đầu:
- Nơi đó quá nhỏ, Phàm Phàm và thím Đường không ở được.
- Họ không cần phải tới đó. – Cô nhún vai.
- Hai nơi cách xa nhau, thím Đường từng này tuổi rồi, chạy đi chạy lại sợ không chịu nổi.
- Em không cần…
- Anh không cho là như vậy. Chúng ta phải ra khỏi chỗ này thôi, bệnh nhân tiếp theo sắp dọn tới rồi.
Anh không đưa tay ra, trong người cô như thể có động cơ, bất cứ lúc nào
cũng khiến cô năng nổ hoạt bát, cho dù là mới phẫu thuật xong.
Khi anh hai mươi mốt tuổi, vừa tập huấn quân sự vừa học thạc sĩ, nhìn qua
thì tràn trề sinh lực, nhưng hễ ngừng lại thì thật sự không muốn nhúc
nhích nữa.
Mắt mũi cô đã nhăn tít lại, không tiếp tục tranh luận nữa. Anh đi trước, cô đi sau, cách nhau nửa bước chân. Bảy ngày không
bước chân ra khỏi khu phòng bệnh, bỗng được tắm mình trong ánh nắng gay
gắt, cô vô thức nhắm mắt lại. Khi mở ra, một chiếc ô to đã chặn tầm mắt
cô lại.
Cô tưởng người ta sẽ nhìn bọn cô như nhìn quái vật. Quả là rất nhiều người nhìn, nhưng ánh mắt đều thân thiện và tỏ ý chúc mừng.
Có lẽ đây đúng là một phong tục tốt đẹp, nhập gia thì nên tùy tục.
Hôm nay cậu lính cần vụ lái một chiếc xe du lịch rộng rái, rất thoải mái.
Thím Đường và Phàm Phàm ngồi ghế sau. Lúc lên xe, Trác Thiệu Hoa khẽ đỡ
cô.
Cảnh phố phường đã lâu không thấy khiến cô thoáng chút cảm
động, như thể lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, dường như cả một thế kỷ đã trôi qua, cô thật sự đã kìm chế hết sức.
Đường càng đi
càng rộng, xe càng lúc càng ít, dần dần chỉ còn chiếc xe của họ bon bon
chạy dưới bóng lá râm mát của hai hàng cổ thụ ngút ngát bên đường.
Một tòa nhà sừng sững trang nghiêm đập vào tầm mắt, phía dưới là những binh sĩ bồng súng đứng thành hàng hình vòng cung. Phóng mắt nhìn vào, có thể thấy bên trong cây cối um tùm rậm rạp và những mái nhà thấp thoáng sau
những tàng cây. Chỉ có điều không khí quá nghiêm trang, không thấy bóng
một con chim nào.
Cô bất giác túm lấy vạt áo anh.
Anh quay sang nhìn cô.
- Bọn họ có súng. – Cô chỉ vào đám binh lính, chiếc xe đã giảm dần tốc độ.
- Ừ.
Rồi sao?
- Em sẽ kìm lòng không đặng mà muốn đầu hàng! – Cô hạ giọng nhỏ tới mức chỉ có anh nghe được.
- Tại sao?
- Trong tay em không có súng, không đánh lại bọn họ.
Cổ hơi ngứa, anh hắng giọng mấy cái:
- Có lẽ không có cơ hội đánh nhau đâu. – Anh trả lời rất nghiêm túc.
Nhưng khí thế đó…
Khiến người ta sẽ không kìm được mà nảy sinh suy nghĩ như vậy.
- Hay là em vẫn ở…
Khu tứ hợp viện đó đi.
- Cái sân thứ hai chính là nhà của chúng ta.
Anh vỗ lên tay cô, xua đi sự lo âu của cô.
Anh không nhắc tới, nhà anh cũng là tứ hợp