XtGem Forum catalog
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321052

Bình chọn: 8.00/10/105 lượt.

vai.

Phàm Phàm uống nước hoa quả xong, vừa mới đi ị, rửa ráy sạch sẽ rồi bi bô một hồi, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Gia Hàng dẫn ông tới phòng ăn để uống trà.

- Thôi khỏi, chúng ta ra ngoài hành lang ngồi. – Nhìn thấy chiếc ghế dựa của Gia Hàng, ông ngồi lên một cách sảng khoái.

Buổi sáng dì Lữ mới quét sân, bây giờ lá đã rụng đầy, bông hồng vàng cuối

cùng cũng đã tàn úa. Thu sắp tàn, không ngăn nổi bước chân cô liêu quạnh quẽ.

- Tâm trạng Thiệu Hoa thế nào?

Ông Án Nam Phi rất

hiền từ, tuổi trạc trung niên, nhưng trông bề ngoài vẫn rất phong độ. Bà Trác Dương thì bình thường, nói thanh tú vẫn còn hơi miễn cưỡng. Nhưng

bà tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, mọi cử chỉ đều tựa như tự cho mình là

mỹ nhân, đây hoặc là từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều thành quen,

hoặc là ông Án Nam Phi yêu chiều bà đến mức bà không còn phân biệt được

thật giả.

Gia Hàng băn khoăn nhướn mày:

- Cũng vẫn giống như trước ạ!

Chỗ cô đứng vừa vặn đối diện với phòng vẽ, cô nhìn thấy bà Trác Dương vuốt ve bức họa trên tường, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.

Thể xác Giai Tịch không còn nữa, nhưng linh hồn đã trở nên vĩnh hằng.

Ông Án Nam Phi thở dài:

- Cũng chỉ có Thiệu Hoa, chịu mức kỷ luật lớn như vậy mà vẫn điềm nhiên như không. Còn cháu, ổn chứ?

- Nếu cháu nói cháu không ổn, có phải dượng sẽ rất thất vọng không? Thôi được, cháu cảm thấy rất tội lỗi.

©STENT

Cô vén mấy cọng tóc không nghe lời ra sau tai, cứ không để ý một cái là tóc đã dài chấm vai.

Ông nhíu mày, bất giác mỉm cười:

- Trông cháu chẳng giống thế chút nào. Nhưng dượng tán thưởng cháu làm

như vậy. Con người nên lạc quan tiến về phía trước, không nên u sầu chìm đắm với những gì đã qua.

Cô ngỡ ngàng trước thái độ của ông. Thân làm trưởng bối nhà họ Trác, phải hận cô thì mới là bình thường.

- Nhất định cháu rất yêu Thiệu Hoa!

Cô xém chút ngã ngửa.

- Một cô bé còn trẻ như vậy, lại cam tâm tình nguyện sinh con cho nó,

ngay cả một hôn lễ tử tế cũng không có, lại còn bị phụ huynh hiểu lầm,

nếu không phải là yêu thì làm sao chịu đựng nổi?

Trong bụng đã cười quặn cả ruột gan, ngoài mặt lại tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc:

- Đương nhiên là cháu yêu anh ấy, như thế hành vi của cháu rất thiêng

liêng. Nếu không yêu, cháu chẳng qua là đứa con gái xấu xa phá hoại gia

đình nhà người khác.

Ông Án Nam Phi không cười:

- Đừng

nói về mình như vậy. Dượng nhìn ra được cháu không phải đứa trẻ xấu. Ai

chẳng có một thời trẻ dại, ai chẳng đã từng làm dăm ba chuyện bồng bột

khi còn trẻ?

- Dượng biết xem tướng ạ?

Ông lắc đầu:

- Cô nhóc, họ của cháu là họ Chu hay họ Gia[3'>?

[3'> Hai từ “Chu” và “Gia” phát âm giống nhau.

- Chữ Gia trong Gia Cát ạ.

Ông sững sờ nhìn cô phải đến một phút, ánh mắt hoang mang xa xăm. Cô chột dạ sờ lên mặt:

- Mặt cháu có dính gì ạ?

Ông sực tỉnh, che giấu sự hụt hẫng trong đáy mắt.

- Không có, không có. Lần sau đừng nói như vậy; Gia Cát là một họ độc lập, cháu phải nói là chữ Gia trong từ bách gia chư tử.

Có gì khác đâu? Thủ trưởng từng nói ông dượng này vốn là tham tán Trung

Quốc tại Hy Lạp, gần đây mới về Trung Quốc công tác trong Bộ Công nghệ

Thông tin.

- Cháu cứ tưởng dượng cùng phe với họ.

Ông đối với cô quá thân thiết, cô liếc mắt về phía phòng vẽ.

Ông đùa:

- Vì dượng họ Án.

Cô gật đầu, bật ngón tay cái lên, buột miệng hỏi một câu:

- Sao dượng không dẫn con dượng tới đây chơi luôn?

- Cô và dượng không sinh con.

Cô ngẩn ra, cười ngượng ngập:

- Gia đình kiểu DINK[4'> ạ, tân tiến quá.

[4'> Viết tắt của Double income no kid – thu nhập gấp đôi, không con cái:

Chỉ những gia đinh chỉ gồm hai vợ chồng, không sinh con. Đây là trào lưu bắt nguồn từ phương Tây và khá phổ biến ở các thành phố lớn của Trung

Quốc.

- Dượng thích trẻ con, nhưng cô Trác Dương sợ đau cũng sợ

sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình nữa. Giờ dượng cũng quen rồi, chỉ có hai

người thôi cũng rất tốt.

Không hiểu sao, những lời vốn giấu kín trong tim này, ông lại có thể nói ra trước mặt Gia Hàng không chút do dự.

- Nếu có thể, cháu cũng không sinh con.

Ông cười:

- Bây giờ nói lời này có phải hơi muộn rồi không?

Gia Hàng bật cười theo.

Hoàng hôn lại buông xuống, ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Vợ chồng bà Trác Dương không ở lại ăn cơm tối khiến dì Lữ rất thất vọng, buổi chiều dì đã cất công đi chợ thêm một lần. Sau khi thất vọng, dì tự an ủi mình:

- Nếu là mình thì ở lại đây cũng chẳng nuốt nổi miếng cơm nào.

Lúc đi ra, hai mắt bà Trác Dương đỏ hoe, ông Án Nam Phi bẻ cổ áo giúp bà, nửa đi nửa dìu bà ra ngoài cửa.

Đó là câu nói nhiều ẩn ý nhất của dì ấy, lúc nói, dì khẽ liếc sang Gia

Hàng. Gia Hàng đang chơi trò thơm má với Phàm Phàm mới ngủ dậy dưới mái

hiên, không ngẩng đầu lên.

Trác Thiệu Hoa ở lì trong phòng làm việc, lúc dọn bữa tối, anh khoác áo khoác bước ra ngoài:

- Gia Hàng, anh ra ngoài có việc.

- Vâng! – Cô vẫy tay, tiễn anh bằng một nụ cười vô tư lự. Cậu lính cần vụ cầm chìa khóa đứng dậy, anh lắc đầu, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục ăn

cơm, tự mình vào trong gara lái xe.

Đêm Bắc Kinh rực ánh đèn, màn đêm bao phủ toàn thành phố, những người không chịu n