Teya Salat
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321435

Bình chọn: 8.00/10/143 lượt.

cả.

Anh rể cũng biết? Lông măng trên người cô dựng đứng lên.

- Để em phải đột ngột đối diện với chuyện này, em muốn oán muốn hận chị

đều được, nhưng… tuyệt đối không thể làm tổn thương bản thân mình. Hàng

Hàng, chị… muốn nói với em, khi đó, chị không phải là một cô gái sa chân lỡ bước, không phải bị người ta lừa gạt. Khi đó, chị và ông ta cũng…

thật lòng yêu thương nhau. Vì yêu, nên mới có em. Dũng cảm sinh em ra

đời, cũng vẫn vì tình yêu, không phải là bất đắc dĩ, chị có quyền lựa

chọn mà. Chị muốn có kết tinh tình yêu của bọn chị. Sai lầm là ở chỗ,

chị không nghĩ rằng cả hai đều còn quá trẻ, vẫn còn chưa đủ sức mạnh để

gánh vác những trọng trách của cuộc đời. Chị có thể tự hào mà nói với

mọi người rằng, Hàng Hàng là con gái của chị, nhưng người đời rất đáng

sợ, miệng lưỡi con người rất đáng sợ. Để em trở thành con gái của bố mẹ, là sự bảo vệ của bố mẹ dành cho hai chúng ta, như thế chị có thể học

tiếp, Hàng Hàng có thể lớn lên trong vui vẻ. Có lẽ em cũng biết, vì

chúng ta, bố mẹ đều bị cơ quan đuổi việc, đến nhà cũng không còn. Nhưng

bao năm nay, chúng ta đều sống rất tốt. Hàng Hàng, bố mẹ yêu em, chị yêu em. Em không thể chỉ vì một chút mê muội nhất thời mà trở nên nghi ngờ

tất cả, như thế không công bằng.

Gia Doanh ôm mặt khóc nấc.

Gia Hàng cũng giàn giụa nước mắt. Cô phải cắn môi đến bật máu mới có thể không khóc thành tiếng.

- Hàng Hàng, em quay lại đi, để chị nhìn em. – Gia Doanh nài nỉ.

Gia Hàng lắc đầu.

- Chị không ép em, chị biết trong lòng em còn vướng mắc. Khi nào nghĩ

thông suốt thì gọi điện cho chị, chị sẽ đón em về nhà. Em không cần lo

lắng cho bố mẹ, chị sẽ an ủi họ. Còn về những chuyện khác, em không cần

sợ, sẽ có cách giải quyết.

Gia Hàng khóc tới mức không thở nổi.

Gia Doanh không nỡ nhìn thêm, quay đầu bỏ đi.

Chị chưa từng tới tứ hợp viện, không biết làm thế nào tìm tới được, chị về

bằng xe buýt hay đi tàu điện ngầm, trên phố đông người như vậy, chị đi

làm sao? Gia Hàng nhét nắm tay vào mồm, cố ép mình không được quay đầu

lại.

Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn mình cô đang khóc.

Bên ngoài, thím Đường và dì Lữ đang nói chuyện về thực đơn cho ngày giao

thừa. Tết này họ sẽ ở Bắc Kinh, đợi xuân ấm, hoa nở, họ mới nghỉ phép về quê, vì Phàm Phàm còn nhỏ quá.

Tiểu Dụ cũng ở trong tứ hợp viện, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười hồn hậu.

Dường như hôm nay thật sự là một ngày bình lặng, không khác gì với mọi ngày.

Khó khăn lắm Gia Hàng mới kìm được nước mắt, cô chầm chậm xoay người lại,

nước mắt nước mũi còn chưa kịp lau đi, cô đã bắt gặp ngay một đôi mắt to đen lay láy, đang hấp háy nhìn cô.

Ai đã bế Tiểu Phàm Phàm vào đây?

Bộ dạng Gia Hàng trông hơi thê thảm, mồm và mũi sưng vù, mắt đỏ hoe, mặt

ướt đẫm, Tiểu Phàm Phàm nghiêm túc nhìn đi nhìn lại, xác nhận cô đúng là Heo, đôi tay kích động khua khoắng.

Gia Hàng không đưa tay ra bế. Cậu nhóc thật sự là của cô sao?

Cậu nhóc cố gắng nhoài tới, nhưng quần áo nhiều quá, căn bản không lật sang được, hai cái chân cuống quýt giãy đành đạch, mặt đỏ bừng bừng, thét

lên một tiếng thấu trời xanh.

Gia Hàng thở dài, ngồi dậy bế cậu nhóc vào lòng.

Cu cậu nở nụ cười nịnh nọt, lắc đầu lắc đuôi. Khóe miệng Gia Hàng sưng đỏ

lên, cu cậu không biết đó là trò chơi gì, tò mò đưa tay lên chọc một

cái, Gia Hàng kêu đau ầm ĩ.

Ha ha, Phàm Phàm khoái chí, lại chọc, Gia Hàng càng kêu to hơn. Cậu lại chọc, Gia Hàng xị mặt xuống tránh đi, nhưng cậu vẫn chọc được.

Đúng thế, cậu nhóc này chắc chắn là con của cô. Bởi vì một sự xác định không gì sánh được, mới không kiêng nể

gì mà quấn cô, đòi hỏi tình yêu của cô.

- Nhóc thối, còn nghịch nữa là mẹ mặc kệ con đấy! – Gia Hàng gầm gừ.

Cậu nhóc ngoác miệng ra, để lộ cái lưỡi hồng bé xíu, nước dãi văng tung tóe vào người Gia Hàng. Dù chưa biết nói, nhưng cậu đã biết thừa Gia Hàng

chỉ là một con hổ giấy.

Cu cậu chu mỏ lên thổi phì phì, mắt cong

thành một vầng trăng nhỏ. Gia Hàng không biết cậu nhóc định làm gì, nhịn mãi hồi lâu, tim cô bỗng thót lại.

- Là Eo Eo phải không? – Eo Eo… Heo Heo.

Tiểu Phàm Phàm nhảy cẫng lên trong lòng cô.

- Nhóc thối, con biết gọi tên mẹ rồi phải không?

Không phải chứ, Gia Hàng sung sướng ôm chầm lấy cậu nhóc, vừa siết vừa thơm.

Nhân cơ hội này, Tiểu Phàm Phàm lại lấy tay chọc chọc vào chỗ đỏ đỏ kia, bật cười khanh khách.

- Nhóc thối, sau này phải gọi Heo là mẹ, nhé? – Gia Hàng túm lấy bàn tay đang khua khoắng không ngừng của cậu nhóc.

Phàm Phàm lại dẩu mỏ lên, đòi cô thơm.

Cô bật cười, véo cái mũi xinh:

- Mẹ hơi ghét con rồi đấy nhé!

- Anh thì không chỉ là hơi đâu, hừm! – Trác Thiệu Hoa đẩy cửa bước vào.

Gia Hàng nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài sân, những bong tuyết bay bay trong gió, trời đất tối sầm lại.

Anh ngồi xuống mép giường, ôm lấy Tiểu Phàm Phàm, nghiêng đầu hôn Gia Hàng một cái thật nồng nàn.

- Dậy đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong, chúng ta xuất phát.

- Đi đâu ạ?

- Đưa thằng nhóc thối này đi nghỉ tuần trăng mật muộn của bố mẹ.

Gia Hàng ngẩn người, không từ chối.

Không đi xa, chỉ là một sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh. C