
lo lắng, là sợ hãi. Trước khi tới sơn trang, em nhạy cảm mà yếu ớt, đột ngột xảy ra một chuyện lớn như vậy, anh lo em không
chịu đựng nổi, nếu lại gây thêm áp lực từ bên ngoài cho em. Chưa biết
chừng em sẽ vẫy tay bỏ đi, không mang theo cả một áng mây[5'>. – Anh cười khẽ. – Cô giáo Heo ơi, em hiểu lầm cô mất rồi!
[5'> Mượn ý trong bài thơ Tạm biệt Cambrigde của Từ Chí Ma: “Tôi phất tay áo không mang theo dù một áng mây” (Tạm dịch).
Tuần trăng mật này diễn ra thật đúng lúc.
Gia Hàng đỏ mặt, nhìn sang nơi khác, vờ như đang lau nước mắt cho Phàm Phàm, lẩm bẩm:
- Phải cho người ta thời gian chấp nhận những chuyện mới mẻ.
- Không vội, không vội!
Có cả đời.
Anh ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Trác Thiệu Hoa nói hôm nay đưa Phàm Phàm tới thăm ông bà ngoại! Gia Hàng tỏ vẻ bối rối, nhưng không phản đối.
Chỉ có mấy ngày mà Gia Doanh như già sọm hẳn đi, Gia Hàng ngồi trước mặt
chị, phát hiện tóc chị đã có vài sợi bạc, những nếp nhăn trên trán và ở
khóe mắt cũng nhiều hơn.
- Hồi trước mỗi lần đến Tết đều tút tát
lại một chút, năm nay thì không, chẳng giấu nổi nữa rồi. – Gia Doanh gảy gảy vài sợi tóc, thẫn thờ nhìn Gia Hàng.
- Sau này… em phải gọi chị như thế nào đây? – Gia Hàng xoay xoay cốc trà trong tay.
- Cũng giống như trước, vẫn gọi là chị… Hàng Hàng, không có gì thay đổi hết. – Gia Doanh nghẹn ngào.
Bà Gia đang bế Phàm Phàm, ông Gia đang nói chuyện với Trác Thiệu Hoa, mắt cả hai người đều ngân ngấn nước.
Gia Hàng gật đầu:
- Thực ra không cần phải lo cho em, em… có thể tiếp nhận được một bí mật
lớn như vậy, nhất định cũng có thể thích ứng được với hoàn cảnh tưởng
như ngặt nghèo của nhà thủ trưởng. Hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Chị, không phải ai cũng có thể
chấp nhận cái mới như em và thủ trưởng, chị không cần thúc giục, cũng
không cần phải nghĩ ngợi nhiều, chúng ta cứ từ từ, được không?
So với mấy ngày hôm trước, tâm tình Gia Doanh đã hoàn toàn khác hẳn. Nếu
lần này không nhờ có Trác Thiệu Hoa, chị không thể tưởng tượng nổi Gia
Hàng có còn bước chân qua cánh cửa này, có còn gọi chị là chị nữa hay
không.
Như thể hồi sinh từ trong cái chết, tất thảy khúc mắc và ân oán đều tan biến cùng khói mây.
- Bao lâu cũng không thành vấn đề, chị đợi được. – Chị yêu thương nắm tay Gia Hàng, gọi Trác Thiệu Hoa lại. – Thiệu Hoa, những chuyện trước đây,
là do chị tầm nhìn hạn hẹp, chị nên tin tưởng cậu.
Trác Thiệu Hoa nhìn bà mẹ vợ trẻ, khóe miệng hơi cong lên:
- Không ạ, nếu đổi lại em là chị, em sợ em sẽ còn quá đáng hơn cả chị. Cảm ơn chị đã cho em cơ hội, em sẽ trân trọng Gia Hàng.
Ở bên này, Tử Nhiên nhét một bao lì xì vào tay Phàm Phàm:
- Ê, cái này cho nhóc đi mùa đồ ngon, nhớ đấy nhé! Sau này phải có phong
độ, đừng lúc nào cũng chảy nước dãi, nhìn thấy bề trên phải biết lễ độ,
biết chưa?
Tiểu Phàm Phàm cầm bao lì xì ngắm nghía, sau đó nhét thẳng vào mồm.
Mọi người kêu toáng lên, cu cậu giật bắn mình ngước lên, đôi mắt đen láy đảo xung quanh, khoái chí cười khanh khách.
Những người khác cũng bật cười theo.
Ba người ăn cơm xong bèn về nhà, xe vừa ra khỏi cổng tiểu khu, Trác Thiệu
Hoa liếc nhìn ra ngoài, chạy chậm lại. Chiếc Lexus của ông Án Nam Phi
đang đỗ ở bên đường.
- Anh qua chào một câu. – Anh nói với Gia Hàng.
Gia Hàng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ khẽ với Phàm Phàm đang ở trong lòng.
Ông ấy là bậc cha chú của thủ trưởng, chào hỏi là điều nên làm, cô sẽ không vô duyên vô cớ mà ngăn cản. Nhưng dù chị hai có nói khi đó hai người họ thật lòng yêu nhau nên mới sinh ra cô, nhưng cô không tin. Đó chỉ là
chị hai đơn phương tình nguyện nghĩ như vậy, nếu thật sự là yêu, ông ta
đã không nỡ rời xa chị. Cho dù là bắt buộc phải chia ly, thì cũng nên
luôn luôn cho đối phương biết được tin tức của mình. Ông ta không làm gì hết, hai mươi ba năm sau bỗng nhảy vọt ra, muốn gánh vác trách nhiệm
làm cha, cô không cần.
Trác Thiệu Hoa trở về rất nhanh, đưa mắt nhìn cô, không nhắc tới ông Án Nam Phi nửa chữ.
Chiếc xe tiến vào khu tập thể quân đội, điện thoại của anh reo lên, anh đỗ xe lại, bảo Gia Hàng và Phàm Phàm vào nhà trước.
Chưa tới mười phút sau, Gia Hàng nghe thấy anh gọi tên cậu lính cần vụ, nói lập tức tới Bộ một chuyến.
Gia Hàng ngoảnh lại, thấy anh xách máy tính từ phòng dành cho khách bước ra:
- Tối gặp!
Anh tiến lên xoa đầu cô, điềm đạm nhắm mắt lại. Buổi tối, người gặp Gia Hàng không phải là Trác Thiệu Hoa, mà là ông Trác Minh.
Dì giúp việc nhà họ Trác gọi điện vào di động của Gia Hàng, nói thủ trưởng mời cô tới ăn cơm tối, đặc biệt dặn dò chỉ một mình cô thôi.
Gia Hàng hiểu quy tắc, chỉ nói với thím Đường rằng cô đi siêu thị, bữa tối sẽ giải quyết ở ngoài.
- Hàng Hàng, tết nhất mà phải ăn cơm cháo đạm bạc với ông già này, con
phải chịu tủi thân rồi! – Ông Trác Minh ân cần mà thân thiết, khiến ý
chí chiến đấu của Gia Hàng dần dần tiêu tan.
- Con muốn ăn bữa
cơm này lâu lắm rồi, mấy ngày hôm nay ăn nhiều dầu mỡ quá. – Gia Hàng
tinh nghịch nháy mắt, chỉ vào bát cháo trắng với dưa chuột muối và gỏi
sứa đơn giản trên bàn. Ông