XtGem Forum catalog
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322520

Bình chọn: 7.00/10/252 lượt.

ầng mười, có thể nhìn rõ trong đêm sao? Gia Hành đích thực nhìn thấy anh

vẫy tay, khóe miệng cong lên một nụ cười, chiếc xe chạy xa dần.

Điện thoại đang reo, là Ninh Mông đã biệt tăm biệt tích.

- Heo, mình ghét cái gã Thành Công kia. – Ninh Mông vẫn chưa nguôi giận.

- Ghét đi, mình không có ý kiến!

Hắn ta vốn là gã lưu manh.

- Ê, tay đại ca kia với cậu là thế nào vậy?

Gia Hàng nhíu mày:

- Có thể có gì được, bọn mình hoàn toàn trong sáng. Còn nữa, đừng dùng

cái từ đại ca để vấy bẩn anh ấy, anh ấy là một người đàn ông ưu tú.

- Ha, thế thì đi mà lấy anh ta ấy! Trông anh ta không chỉ để ý đến cậu

một chút thôi đâu, các cậu đang chơi trò mờ ám. – Ninh Mông ra giọng

trải đời như một bà cụ non.

- Mình mà lấy chồng thì sẽ lấy kẻ thù.

- Ngất xỉu!

- Ăn không ngon ngủ không ngon tâm trạng không tốt, đều có thể hiên ngang hùng dũng mà hận hắn đánh hắn. Kiếm được nhiều tiền thì chê hắn không

có thời gian dành cho mình, kiếm được ít tiền thì chê hắn không có năng

lực. Sinh đứa con cho hắn vất vả cả đời. Thế nào? Người đàn ông ưu tú

như thế cậu có nỡ lòng xuống ta không?

- Người và heo đúng là cách biệt trời vực, cúp máy đây! – Ninh Mông tắt thở mà chết.

Gia Hàng cười gian xảo, chạy tới kiểm tra bình nóng lạnh, vẫn còn mười lăm phút nữa.

Cô lại mò ra ban công, một chiếc taxi chạy tới, đỗ lại trước cầu thang bộ của tòa nhà đối diện.

Một người đàn ông xuống xe trước, sang đó đi sang phía bên kia mở cửa xe,

một tay đỡ lấy một đôi tay ngọc. Tuy buông ra rất nhanh, nhưng điệu bộ

thân mật ấy lại lúc ẩn lúc hiện.

Tài xế xách từ cốp xe ra hai

chiếc va li to tướng, người đàn ông trả tiền, kéo tay xách va li, chỉ

cho tay ngọc một khung cửa sổ nào đó ở phía trên.

Tay ngọc phấn khích khoác tay anh ta, hai người kéo hành lý đi lên cầu thang.

Hình ảnh kề vai của họ giống hệt như những hình ảnh kinh điển trong bưu thiếp, Gia Hàng bĩu môi:

- Thế nào là mờ ám, đây chứ đâu.

Hôm sau, Gia Hàng thả lỏng ngủ đến khi tỉnh mới thôi, mò mẫm xung quanh tìm điện thoại để xem giờ. Cuối cùng phát hiện ra điện thoại ở dưới gối,

vừa mở ra, bên trong đã vang lên tiếng của thủ trưởng.

Cô giật mình.

- Lần này nghe điện thoại nhanh thật đấy! – Trác Thiệu Hoa cười khẽ. –

Anh và Phàm Phàm đã đến bệnh viện rồi, em gọi taxi mang sổ tiêm phòng

đến đây!

- Sổ tiêm phòng nào cơ? – Gia Hàng dụi mắt, mờ mịt.

- Tối qua anh để trong tủ đầu giường em, sổ đó để ghi chú lại tình hình

mỗi lần tiêm phòng của Tiểu Phàm Phàm, phải giữ cẩn thận. Lúc mới đẻ

tiêm một lần rồi, lần này là lần thứ hai. Anh để ở đó để em nhìn thấy,

quên rồi sao?

Có chuyện này sao? Cô bị lú lẫn sớm à? Liếc mắt

sang, trên tủ đầu giường quả thật có một cuốn sổ màu xanh, trên viết ba

chữ: Trác Dật Phàm, bìa in hình một con búp bê ngẩng đầu lên nhìn bầu

trời.

- Nhìn thấy chưa?

- Thấy rồi. – Cô hoang mang trả lời.

- Bố con anh đợi em.

Cô đánh răng rửa mặt trong vòng năm phút rồi phi ra cửa. Ra đến bên ngoài, một cơn gió nhẹ lạnh căm căm thổi tới khiến mặt cô căng lên, cô còn

chưa kịp thoa kem dưỡng da nữa.

Xuống xe, vừa bước vào cửa bệnh

viện Nhi đã phát hiện ra hôm nay đặc biệt nhiều trẻ em. Mấy ông bố bà mẹ trẻ túm năm tụm ba chia sẻ kinh nghiệm nuôi con.

Trong phòng tiêm, tiếng khóc váng trời.

Cô thò đầu vào, không kìm chế được sự hư vinh, Phàm Phàm nhà cô là đàn ông nhất. Thủ trưởng cởi một nửa áo khoác cho cậu nhóc, xắn tay áo lên, để

lộ ra bắp tay trắng mũm mĩm. Y tá đang cầm bông gòn lau lau, mắt cu cậu

chớp chớp.

Thủ trưởng lẳng lặng nháy mắt với cô y tá một cái.

Cô y tá đâm kim xuống, thần không biết quỷ không hay.

Hai chân Phàm Phàm giãy giãy, cái miệng nhỏ méo xệch, không phát ra tiếng nào.

- Bé cưng ngoan quá! – Cô y tá nhân cơ hội ăn đậu phụ, thơm Phàm Phàm một cái, lúc ngẩng lên nhìn thủ trưởng, gương mặt đỏ bừng.

- Để tôi điền phiếu tiêm giúp!

Lúc hai bố con bước vào phòng tiêm phòng, cô ta đã chú ý tới rồi. Cô ta ưu

tiên cho họ. Người khác đều phải điều phiếu trước rồi mới tiêm.

- Gia Hàng! – Trác Thiệu Hoa nhìn thấy cái người đầu bù tóc rối kia đã đứng ngoài được một lúc.

Nghe thấy hai tiếng “Gia Hàng”, Phàm Phàm đang mếu máo bỗng ngẩng phắt đầu dậy, dáo dác nhìn quanh.

- Hi, Tiểu Phàm Phàm! – Gia Hàng thân thiết vẫy tay với Phàm Phàm.

- Oa!

Một tiếng khóc xé tai vang lên chói lói, át hết tiếng của những đứa trẻ khác.

Gia Hàng đỏ bừng mặt, cuống quýt chạy tới bế Tiểu Phàm Phàm, một số người

đúng là không thể khen được. Tiểu Phàm Phàm vùi mặt vào lòng cô, khóc

hết nước mắt!

Khó khăn lắm mới ngăn được tiếng nức nở, đôi vai nhỏ rung lên từng chặp, nũng nịu nhìn Gia Hàng.

- Nói cho Heo nghe, ai bắt nạt con? – Gia Hàng làm mặt lạnh. – Phải bố không? – Cô chỉ thủ trưởng.

Tiểu Phàm Phàm càng nức nở tợn.

Gia Hàng hầm hừ co tay thành nắm đấm:

- Để Heo báo thù giúp con, đánh đồ khốn kiếp này, đánh tên ác bá này!

Từng nắm đấm vung nhẹ lên ngực thủ trưởng.

Tiểu Phàm Phàm cười trong nước mắt.

Trác Thiệu Hoa câm nín. Cả đời này anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có người dùng những từ như khốn kiếp, ác bá để nói về anh.

Hôm nay, n