
nhóc này đi ngủ, hậu quả thật khó lường.
- Ha ha, cách này không tệ, nhưng em sức mọn, không đảm đương nổi.
- Anh giúp em!
Gì cơ?
Chiếc giường trong căn phòng dành cho khách lần đầu tiên được chất lên một
tấm đệm to choán hết nửa chiếc giường. Nếu Gia Hàng không nhịn được cơn
buồn tiểu, đoán chừng cũng chẳng vượt qua được. Trên tủ đầu giường đặt
mấy miếng bỉm và cả bình ủ sữa, giữa đêm Tiểu Phàm Phàm phải ăn. Mấy bộ
quần áo nhỏ xíu xếp gọn gàng, để ngày mai thay cho cu cậu.
- Không phải anh nói thật đó chứ? – Gia Hàng sắp khóc rồi.
Trác Thiệu Hoa nghiêm nghị gật đầu.
Tên nhóc Tiểu Phàm Phàm này thích nghi rất nhanh với môi trường mới, nhìn
tấm đệm trên giường như nhìn người thân, hí hửng nhào lên giường.
Sợ cậu nhóc ngã xuống đất, cô vọi vàng trèo lên giường chắn.
- Anh đảm bảo đêm nay sẽ cực kỳ bình an chứ? – Gia Hàng thấp thỏm ngoái đầu lại.
Trác Thiệu Hoa cười cười động viên cô, khom người nhìn thẳng vào mắt cô:
- Giờ đã là nửa đêm, trời sẽ sáng nhanh thôi.
Ánh mắt lấp lánh cười của anh nhìn thẳng vào mắt cô, cũng không biết là
sóng mắt của ai phản chiếu trong đáy mắt của người kia, muốn nhìn cho
rõ, nhưng khi tiến tới gần, lại phát hiện mọi thứ càng trở nên mơ hồ
hơn.
- Hy vọng em không làm anh thất vọng. – Gia Hàng cố gắng thu ánh mắt lại, tâm trạng thoáng chút bấp bênh.
Anh khép cửa lại rồi đứng một lát trước cửa, lắng nghe Gia Hàng đang lẩm
bẩm ở bên trong. Anh nhìn ra được cơn buồn ngủ của Tiểu Phàm Phàm sắp
tới, Tiểu Phàm Phàm rồi sẽ rất ngoan. Anh không có gì phải lo lắng, ở
bên Gia Hàng, Tiểu Phàm Phàm sẽ có được sự bảo bọc tốt nhất.
Ngay từ khi nhìn thấy Gia Hàng lần đầu tiên, anh đã chắc chắn như thế.
Anh đi tới phòng vẽ, mở tủ lấy ra một chiếc máy tính xách tay màu bạc, đây là vật duy nhất của Giai Tịch mà hôm nay anh giữ lại.
Chiếc máy tính màu xám bạc, chỉ có mười một inch, rất mỏng, anh tưởng cô mua về để xem phim hay nghe nhạc.
Chiếc máy tính này thường đặt trên chiếc bàn trong phòng vẽ, Giai Tịch không mang vào phòng ngủ.
Nửa tháng sau khi Giai Tịch qua đời, anh mới xốc lại tinh thần bước vào
phòng vẽ sắp xếp di vật. Phía dưới chiếc máy tính có một tấm hình vẽ bàn phím, đó là thứ dành cho người mới học đánh máy.
Anh hơi sững lại, bản năng nghề nghiệp mách bảo anh mở laptop của Giai Tịch ra.
Cuốn nhật ký đó nằm trong ổ đĩa E, tên file là Con yêu của mẹ.
—
30/01, trời nắng, -80C, nhưng mình lại chẳng thấy lạnh chút nào. Bác sĩ Tông
đưa kết quả xét nghiệm cho mình, nói Hàng Hàng đã thụ thai thành công.
Mình cầm tờ xét nghiệm, khóc hết nước mắt. Thật chẳng dễ dàng gì. Bóng
đen lần trước vẫn còn, mình sợ lần này vẫn sẽ có phản ứng đào thải. Nếu
phải làm lại lần thứ ba, mình sẽ không đủ tự tin để tiếp tục nữa. Bác sĩ Tông nói thời gian dự sinh là đầu tháng mười một, đó là mùa đẹp nhất ở
Bắc Kinh, thời tiết vẫn chưa lạnh, mình thích mùa này, mình không đợi
nổi ngày đó nữa rồi. Là con trai hay con gái đây? Mặc kệ, đều là con yêu của mình hết.
8/3, trời mưa.
Từ sáng sớm đã mưa, hôm nay
Viện Mỹ thuật có hoạt động chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ, mình không
tham gia. Mình mua pizza hải sản tới chỗ Gia Hàng. Mọi người trong khi
tập thể đều tưởng mình là chị của cô bé, nói hai chị em không giống
nhau. Cô ấy đang ngồi trước máy tính, bận rộn làm việc. Cô ấy chẳng
giống phụ nữ có thai chút nào, không bị nghén, không thèm ăn thứ gì,
sinh hoạt vẫn như bình thường, da dẻ trắng hồng, đi ra đường vẫn bước
phăm phăm. Con yêu của mình cũng sẽ mạnh khỏe giống cô ấy, thật tốt biết mấy!
2/4 trời nắng.
Hôm nay đi dạo cửa hàng quần áo trẻ
em cả ngày, mình nghĩ chắc mình cũng hơi điên rồi, không tài nào bình
tĩnh để làm bất kỳ chuyện gì, đầu óc và tâm trí lúc nào cũng nghĩ tới
con, thật mong mỏi ngay hôm nay đã được ôm con vào lòng, khi đó vẻ mặt
Thiệu Hoa sẽ như thế nào nhỉ? Chắc chắn là sẽ phong phú hơn bình thường
rồi! Quần áo trẻ con rất đẹp, chỉ tiếc là không thể mua bộ nào, Thiệu
Hoa sẽ thắc mắc. Lúc ăn tối, mình nhắc tới chuyện nhận con nuôi, anh ấy
nói làm mẹ không phải chuyện dễ dàng, phải chuẩn bị mọi mặt thật tốt.
Đừng vì là con nuôi mà coi nhẹ, đã nhận rồi thì phải có trách nhiệm với
cuộc đời nó. Mình không nén được nỗi vui mừng, mình nói mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi, mình hỏi anh ấy có thể đảm đương vai trò làm bố không? Anh
ấy không nói gì, chạy ra ngoài nghe điện thoại. Mình nghĩ câu trả lời
của anh là chắc chắn có. Mừng rỡ gọi điện cho Gia Hàng, cô bé cũng rất
vui, việc lập trình của cô ấy rất thuận lợi. Mình hỏi thứ đó có tác dụng gì, cô ấy nói giúp phụ nữ hoàn thành ước mộng. Ôi, mình hoàn toàn là
một kẻ ngoại đạo với máy tính, chẳng hiểu lời cô ấy nói, nhưng điều đó
không quan trọng.
01/05, ngày Quốc tế lao động, oi bức.
Hôm nay được nghỉ, phố xá chật ních người, Thiệu Hoa đi công tác ở Quảng
Châu, mình cùng Gia Hàng đi khám thai. Bụng cô ấy đã lộ rõ, hơi nhọn nhô rất cao. Bác sĩ cho mình nghe tim thai, nghe tiếng tim đập thình thịch
trong chiếc máy, mình đã khóc. Hàng Hàng nói thằng người nhỏ xíu trong
đó rất nghịch ngợm, toàn đ