
Thành Công nghiêng người, chống một tay lên, cố tình hỏi bằng giọng cợt nhả.
- Mỗi người đều có một ưu điểm riêng, không thể so sánh được. Như hai chúng ta, có thể nói ai tốt ai xấu sao?
Thành Công thầm rủa đồ nham hiểm, rõ là giương đông kích tây.
- Cậu gọi tôi không phải chỉ để cám ơn đấy chứ?
Trác Thiệu Hoa cười:
- Cậu không định đón năm mới trên giường đấy chứ, không hẹn bạn đi chơi à?
Thành Công lại nằm xuống:
- Họ đâu có tha cho tôi, chiều nay phải ra ngoài rồi.
- Bình thường ở bên nhau các cậu hay có hoạt động gì?
- Uống caphê, nghe nhạc, tới hội quán tập thể thao, buổi tối thì ăn cơm,
sau đó đi xem phim hay xem kịch nhạc gì đó, nếu tâm trạng tốt thì sẽ duy trì độ ấm, cùng nhau qua đêm. – Lông mày Thành Công bỗng nhíu lại. – Ê, cậu hỏi mấy thứ này làm gì?
- Thể hiện sự quan tâm của tôi với cậu. Người đang yêu có phải đều như vậy hay không?
Nghe thấy chẳng có gì mới mẻ cả, cứ như đi xả giao tiếp khách vậy.
Thành Công cảm thấy không đúng, đây không phải là phong cách của Thiệu Hoa.
- Không phải cậu đang thăm dò tôi cách theo đuổi con gái đấy chứ? – Óc anh ta chợt lóe lên.
- Tôi đã là bố trẻ con rồi, có cần không? Thôi được rồi, cậu ngủ tiếp đi.
Thành Công miết điện thoại trong tay, khóe miệng cong lên nghiền ngẫm.
Trác Thiệu Hoa ra khỏi phòng làm việc, mặt trời đã lên cao ngọn cây, rọi
sáng từng ngóc ngách trong sân. Cành lạp mai dì Lữ trồng năm ngoái đã hé những nụ hoa vàng, phảng phất tỏa hương, nhưng tới gần lại không ngửi
thấy gì. Chậu thủy tiên đặt trên hành lang hai hôm nay lên rất tốt, lá
xanh mướt, những nụ hoa tròn căng, thím Đường ngày nào cũng ra đếm xem
đã nở được mấy bông.
Gia Hàng ngủ tới trưa mới tỉnh dậy, nửa chừng cô có mở mắt ra, Tiểu Phàm
Phàm đang gối đầu lên tay cô ngủ say sưa, cô lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lần này tỉnh dậy, cảm thấy khắp người, đặc biệt là cánh tay vừa đau vừa
mỏi. Cô cắn răng cắn lợi dịch lên phía trên, một tay cẩn thận chống ra
đằng sau, tránh bị ngã một lần nữa.
Tiểu Phàm Phàm cũng ngủ no nê, chu cái miệng nhỏ lên, mở mắt ra.
- Nhóc thối đúng là vô lễ, không chúc mừng năm mới heo hả, chỉ biết cười
thôi. – Gia Hàng làm mặt hề rồi cầm bộ quần áo ở tủ đầu giường lên, ngắm nghía một hồi rồi bỏ cuộc, lát nữa để thím Đường làm vậy. – Đừng động
đậy lung tung, cũng không được giở trò xấu.
Tiểu Phàm Phàm chỉ cười, mút ngón tay chùn chụt.
- Ôi ôi, bẩn chết đi được, cái đồ mèo đói này. – Gia Hàng kéo tay cậu
nhóc ra rồi bế cậu lên vai. Có lẽ là do bản năng, nằm trong lòng Gia
Hàng, miệng cậu nhóc tự nhiên mò mẫm tìm, nước dãi thấm ướt ngực áo ngủ
của cô.
- Tiểu Phàm Phàm, con… con giở trò lưu manh. – Gia Hàng hét toáng lên.
Nghe tiếng động, Trác Thiệu Hoa vội đẩy của bước vào.
- Mau, anh mau bế nó đi. Thằng nhóc này là đồ háo sắc. – Gia Hàng quắc mắt.
Trác Thiệu Hoa vừa nhìn đã thấy ngay mảng ướt trước ngực Gia Hàng, vội cụp mắt xuống bước tới bế Phàm Phàm:
- Phàm Phàm, nói với heo là chúng ta không cố ý, không được chụp mũ lung tung như thế.
Tiểu Phàm Phàm chỉ khoái chí nhe cái miệng toàn lợi ra.
Gia Hàng chớp mắt liên tục:
- Hai người còn lý luận nữa, nếu cố ý thì xong chắc rồi.
- Vậy em có muốn tính sổ không? – Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt ấy của anh như có thể hút người ta vào trong vậy, Gia Hàng thấy choáng váng, lẩm bẩm:
- Cứ ghi đấy đã, sau mùa thu tính sổ.
- Được rồi, thời gian của chúng ta còn rất nhiều. Heo con ơi, dậy đi thôi!
Câu này không biết là nói với Phàm Phàm, hay là nói với Gia Hàng.
Gia Hàng thần ra một lúc, khi định hỏi, thì hai bố con đã ra khỏi cửa.
Trên bàn ăn, vẻ mặt thím Đường và dì Lữ rất kỳ quái, như thể đang giấu diếm
bí mật gì đó, thỉnh thoảng lại ra hiệu bằng mắt, nhìn nhau cùng cười.
Khi cô nhìn sang thì họ bèn tỏ vẻ tự nhiên. Nhưng dấu vết để lại quá rõ
ràng, lòng cô đầy ngờ vực.
Cô nhìn Trác Thiệu Hoa nghi hoặc, anh đang nghe điện thoại.
Tối nay Đại học Quốc Phòng có liên hoan mừng năm mới, mời anh tới dự. Anh nói anh có chút việc không đi được.
Ăn cơm xong, Tiểu Phàm Phàm và thím Đường đi sang khu nhà phía sau chơi.
Con gái nhà đó mới từ Nội Mông Cổ về Bắc Kinh chờ đẻ, rất thích Tiểu
Phàm Phàm. Gia Hàng về phòng lên mạng một lúc, ẩn nick đăng nhập QQ,
phát hiện ra Chu Văn Cẩn xuất hiện trong danh sách bạn của cô, còn để
lại tin nhắn.
“Heo, về Bắc Kinh rồi. Số điện thoại vẫn như cũ,
đọc được tin nhắn thì liên lạc với anh, anh có chuyện rất quan trọng cần gặp em”.
Chuyện có quan trọng đến mấy, qua ba năm, cũng trở nên không quan trọng.
Gia Hàng nhắm mắt lại, tắt QQ, vẫn chiêu cũ, anh ăn trộm mật khẩu của cô,
thêm mình vào danh sách. Trước đây cô sẽ ra tay phản kích, giờ thì lười
rồi.
Điện thoại có vài tin nhắn chúc mừng năm mới, mấy kẻ xấu xa
kia còn lười hơn cô, toàn nhắn tin hàng loạt trên mạng. Chỉ có Mạc Tiểu
Ngải là ngoan nhất, kỳ cạch gõ từng chữ: “Heo, chúc mừng năm mới! Chu sư huynh tìm mình, anh ấy muốn có số điện thoại của cậu, mình cho anh ấy
được không?”
Mắt hơi nhức, cô vội nhắm lại, lúc mở ra, nghe thấy thủ trưởng đang đứng ngoài gọi cô.