
giãy dụa, điên cuồng vặn vẹo, đem nàng kéo xa Lưu Tĩnh Minh đang xụi lơ trên mặt đất.
Tạ Chấn Thanh hô to gã sai vặt cùng hắn vào cửa, “A Ngưu, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không qua đây giúp một tay!”
Bị hắn kêu, A Ngưu choáng váng mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên hỗ trợ chế phục Lưu Chức Vân.
Khi Tạ Chấn Thanh kéo Lưu Chức Vân ra sau, Linh Đan quỳ khóc mềm nhũn ngồi dưới đất, vết thương trên mặt trên người Lưu Tĩnh Minh thật mệt mỏi, chật vật không chịu nổi.
Nàng nhìn chủ tử khóe miệng chảy máu, hai gò má sưng đỏ, tay không dám vươn ra cham vào nàng, sợ sẽ làm đau nàng, chỉ có thể hoang mang lo sợ ở một bên khóc lớn.
“Tiểu thư ……”
Lưu Tĩnh Minh từ đầu tới đuôi không hề nói một câu, hoàn toàn không cảm giác được đau đớn trên người ── nàng đột nhiên bị chuyện ngoài ý muốn này dọa sợ.
Tình hình trước mắt làm nàng không phản ứng kịp, nàng tựa như nhìn chuyện phát sinh là của người khác, ngây ngốc nhìn Lưu Chức Vân vẫn đang không ngừng điên cuồng kêu gào giãy dụa, đầu tạm thời mất đi năng lực phán đoán.
Nàng không thể lý giải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lưu Chức Vân bị người đưa ra khỏi phòng, bên trong không còn tiếng kêu gào, chỉ còn lại tiếng khóc âm ỉ của Linh Đan.
Dần dần, nàng ý thức được người đang khóc là Linh Đan, lúc này mới chầm chậm đưa mắt nhìn, dời ánh mắt về trên người Linh Đan đang khóc thút thít.
Nàng vươn bàn tay đầy vết cảo, chạm vào gương mặt đầy nước mắt của Linh Đan. “Làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?”
Linh Đan nghe vậy, oa một tiếng, ôm lấy Lưu Tĩnh Minh khóc lớn.
Tiểu thư của nàng rốt cuộc làm sai cái gì? Lại bị người khi dễ như vậy, đánh chửi như vậy?
Tạ Chấn Thanh tạm thời khống chế được tình huống, vội vàng tiến lên hỏi thăm Lưu Tĩnh Minh.
“Ông trời của ta, nàng……”
Hắn nhìn Lưu Tĩnh Minh, không thể tin được Lưu Chức Vân xuống tay ngoan độc như thế, nhìn khắp nơi, đều có vệt móng tay cào chảy máu, trên mặt lại sưng đỏ vô cùng.
Đều là hắn làm hại…… Tạ Chấn Thanh hối hận không thôi. Nếu sớm biết rằng sẽ phát sinh loại sự tình này, hắn nhất định sẽ không nói ra dễ dàng như vậy…… Lưu Chức Vân bị cưỡng chế đưa ra ngoài, trở lại phòng tâm tình vẫn không cách nào trở lại như cũ, tựa như phát điên, không ngừng muốn tấn công người, miệng lại không ngừng mắng.
Tạ Bảo Châu lòng nóng như lửa đốt, không thể tin mới vừa rồi nữ nhi hoàn hảo trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng như vậy.
Thật vất vả, đại phu bốc nàng ít thuốc an thần, mới làm nàng an tĩnh lại.
Nhìn nữ nhi nằm trên giường, Tạ Bảo Châu lạnh giọng hỏi Tạ Chấn Thanh đứng ở phía sau, “Đây là kết quả ngươi muốn? Vì một nữ nhân hạ lưu bất trinh, ngươi làm cho Vân Vân biến thành bộ dạng này?”
Cũng may đại phu nói Chức Vân chỉ là nhất thời không chịu được quá nhiều kích động mà tạm thời không khống chế được, không phải thật sự điên, bằng không bà cũng không muốn sống.
“Cô……” Tạ Chấn Thanh áy náy nhìn Tạ Bảo Châu. Tuy rằng hắn cũng không có cùng Lưu Chức Vân từng có hứa hẹn gì, nhưng không thể phủ nhận, biểu muội quả thật là vì hắn mới biến thành như vậy.
“Hừ! Cô? Ta thấy trong mắt ngươi chỉ có tiện nha đầu kia, thế nào còn có người cô là ta này!” Tạ Bảo Châu hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói.
“Cô, ta không phải cố ý muốn đả thương Chức Vân, ta không nghĩ tới nàng sẽ……” Nhìn bộ dạng Chức Vân nằm trên giường, hắn trong lòng cũng khó chịu!
“Chúng ta là người một nhà, hai người các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao tình cảm nhiều năm lại kém một Lưu Tĩnh Minh?” Vì nữ nhi, Tạ Bảo Châu cưỡng chế bất mãn với Tạ Chấn Thanh.
“Cái đó không giống nhau. Ta đối với Chức Vân chỉ là tình cảm huynh muội, nhưng đối với Tĩnh Minh……”
“Cũng chỉ có ngươi ngốc tử mới coi trọng ả! Ngươi có biết hay không, ả đã sớm không phải hoa cúc khuê nữ!”
“Cô, chuyện này không thể nói lung tung, cái này quan hệ đến danh dự nữ nhân đó!” Tạ Chấn Thanh không tin lời nói Tạ Bảo Châu, sắc mặt càng thêm thâm trầm vài phần.
“Nói lung tung? Ta không có tinh thần mà nói đùa! Ngươi không tin?” Tạ Bảo Châu cười lạnh, liếc nhìn Tạ Chấn Thanh.
“Ta không tin. Cũng xin cô đừng nói những lời như thế nữa.” Muốn hắn tin tưởng một tiểu thư đoan trang khuê các như thế nào lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế? Hắn cho rằng đây là cô vì muốn hắn buông tha Lưu Tĩnh Minh mà nói dối.
“Chấn Thanh à! Ngươi sẽ hối hận.” Tạ Bảo Châu dâng lên nụ cười quỷ quyệt, gọi ra ngoài cửa, “Xảo Xảo.”
Xảo Xảo đứng ở ngoài cửa nghe thấy gọi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, “Phu nhân, biểu thiếu gia.”
“Đem chuyện ngươi nhìn thấy, toàn bộ nói cho biểu thiếu gia nghe.” Bà giao phó Xảo Xảo, sau liền xoay người nhìn Lưu Chức Vân, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về cái trán nữ nhi, trên mặt nụ cười đắc ý.
Không có một nam nhân có thể chấp nhận thê tử của mình, trước khi cưới là một nữ tử dâm loạn thất trinh. Tin tưởng Tạ Chấn Thanh cũng sẽ không ngoại lệ.
Tạ Chấn Thanh từ ngày ấy nghe xong lời nói bằng chứng của Tạ Bảo Châu cùng Xảo Xảo, liền mấy ngày cũng không ra khỏi phòng.
Trên tay hắn cầm bầu rượu, uống từng ngụm, lại chán nản mình chưa từng uống rượu say, ngược lại thầ