
g quát Linh Đan ngừng khóc.
Thật vất vả, Linh Đan mới ngừng khóc, chớp mắt to nhìn nàng, Lưu Tĩnh Minh mới lần nữa mở miệng.
“Ngươi nghe rõ, trở về phòng…… Tìm một túi vải gấm màu vàng dưới gối ta ……”
Nàng dừng lại hít một hơi, mới nói tiếp, “Trong túi có một khối Ngọc Như Ý. Ngươi cầm nó đến Duẫn Khánh vương phủ phố Hoàng Vi, tìm người tới cứu ta…… Hiểu chưa?”
Linh Đan tuy rằng không hiểu giao phó của tiểu thư, bất quá có người có thể cứu tiểu thư, muốn nàng làm gì cũng được.
“Tiểu thư, em đến chỗ đó phải tìm ai đây?” Linh Đan lấy tay lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, nghẹn ngào hỏi.
“Tìm chủ nhân của Ngọc Như Ý kia…… Cho dù hắn không ở đấy, thì người trong phủ cũng sẽ giúp ngươi ……” Chỉ sợ Ứng Vanh còn chưa từ Đông Hải Thành trở về, nếu không sao còn chưa đến tìm nàng.
“Em phải đi!” Linh Đan xốc chéo quần lên, xoay người chạy đi.
Thừa dịp đêm khuya, Linh Đan lặng lẽ từ tường hậu viên đi ra ngoài, liều mạng chạy tới Duẫn Khánh vương phủ……
Sau khi Linh Đan đi không bao lâu, cửa phòng chứa củi bị mở ra.
Lưu Tĩnh Minh lần nữa trở lại góc tường, ngẩng đầu nhìn ra cửa, bất ngờ thấy người đi vào là Lưu Chức Vân.
Lưu Chức Vân tràn ngập ghen tỵ nhìn xung quanh Lưu Tĩnh Minh tối tăm, quần áo xốc xếch, tóc rối tung, lại vẫn xinh đẹp như cũ, phẫn hận trong lòng càng khó đè nén xuống.
Nàng đứng trước người Lưu Tĩnh Minh, từ trên cao tà nghễ nhìn xuống nàng.
“Ngươi có biết ta vô cùng chán ghét ngươi, vô cùng hận ngươi không?” Giọng nói cùng ý tứ của nàng hoàn toàn trái ngược, êm ái mềm mại lạ thường.
Lưu Tĩnh Minh không có đáp lời, chỉ lắc đầu.
Nàng thật sự không nghĩ tới, ở trong lòng Lưu Chức Vân, sự tồn tại của nàng không chỉ giống như một cây gai, mà giống một cây đao, lúc nào cũng đâm vào lòng nàng……
“Ta là nữ nhi do chính thất sinh, nhưng phụ thân chưa từng dùng thiện ý dỗ dành ta, thương yêu ta, lại càng không cần nói đến đưa tay ôm ta một cái…… Khi còn nhỏ, ta không biết khác biệt giữa ta và ngươi, mà khi ta hiểu ra, nhìn phụ thân thương yêu ngươi, ngươi nói xem, cảm tưởng của ta như thế nào? Ta làm sai cái gì? Vì sao cùng là con gái, ta lại không chiếm được một chút quan tâm của phụ thân?”
Lưu Chức Vân đem đau khổ chôn sâu trong lòng nhiều năm nhẹ nhàng nói ra.
Đến bây giờ, Lưu Tĩnh Minh mới biết, bởi vì không được phụ thân quan tâm, đau đớn trong lòng muội muội lại khắc sâu như vậy.
“Ngươi chỉ thấy nương của ta kiên cường mạnh mẽ, ngươi cho rằng mẹ con các ngươi nhận hết khi dễ cùng vũ nhục của nương ta, có phải hay không?” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Vậy mẹ con các ngươi có biết, đêm khuya nương của ta một mình cô tịch? Có biết bởi vì không được trượng phu yêu thương, bà đã phải thương tâm khổ sở như thế nào?
“Ngươi nói cho ta biết, nương của làm sai điều gì? Trước lúc xuất giá thì không thể hướng tới một đoạn nhân duyên ân ái sao?”
Lưu Tĩnh Minh chỉ có thể chảy lệ lắc đầu. Tuy rằng nàng chưa từng căm hận đại nương khắt khe nàng sau khi cha mẹ nàng chết, bất quá nàng cũng chưa từng có động cơ làm những chuyện này.
Nguyên lai đại nương cũng là người đáng thương, ở mặt ngoài phong quang xinh đẹp, nhưng sau lưng lại cất giấu bi thương vô tận……
Lưu Chức Vân cười cười, “Hiện tại, biểu ca dễ dàng yêu ngươi chưa đến vài lần gặp mặt, ta ở bên người hắn chờ đợi mấy năm nay, hắn lại hoàn toàn không để ở trong lòng……”
Nàng nói xong, từ cười khẽ chuyển thành cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Một lúc lâu, nàng mới lại nói, “Rốt cuộc ta kém ngươi ở chỗ nào?”
“Chức Vân……” Lưu Tĩnh Minh rơi lệ đầy mặt, vì Lưu Chức Vân đau lòng không thôi. Muội muội nhỏ hơn nàng hai tuổi, cũng ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát không biết sầu lo, thế nhưng lại bởi vì mình mà có nhiều thống khổ như vậy…… Nàng chỉ nghe nàng nói đã cảm thấy lòng chua xót.
Lưu Chức Vân từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Tĩnh Minh khóc, “Tỷ tỷ, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ? Giết ngươi, hay là tự giết ta? Cái nào mới để cho ta thoát khỏi những đau khổ này?”
Trải qua nhiều năm, nàng mới lần nữa gọi tiếng tỷ tỷ này…… Ánh mắt của nàng đỏ lên, nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
Lưu Tĩnh Minh miễn cưỡng bò dậy ngồi trước người nàng, đưa hai tay ôm lấy gương mặt hiện đầy bi ai của Lưu Chức Vân.
Nàng ôm vai của nàng, tay vỗ về gáy nàng, mặt tựa vào bên gáy nàng, khóc lớn nói, “Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi, Chức Vân, ta không biết…… Cho tới bây giờ ta cũng không biết, ta mang cho ngươi nhiều đau khổ như vậy, thực xin lỗi……”
Lưu Chức Vân cũng không có phản kháng, mặc cho Lưu Tĩnh Minh ôm nàng khóc, tựa như một con búp bê xinh đẹp, không hề có sinh khí.
Nàng mặt không chút thay đổi nghe lời day dứt của Lưu Tĩnh Minh, nghe Lưu Tĩnh Minh không hề ngừng khóc.
Không biết qua bao lâu, quần áo trên vai nàng bị nước mắt Lưu Tĩnh Minh thấm ướt, nàng rõ ràng cảm nhận thân thể mềm mại ấm áp trước người tỏa ra hơi ấm, xuyên thấu thân thể hai người đang dán chặt lấy nhau.
Dần dần, vẻ lạnh băng trên khuôn mặt nàng từ từ biền mất, trong mắt dâng lên lệ quang trong suốt, cánh môi cong cong cũng không còn mím chặt nữa.
Lưu