
m tay Bọ đi về nơi phát ra
âm tahnh tuyệt diệu đó. Gần tới nơi nó thấy xung quanh có rất nhiều
người đứng chăm chú lắng nghe, len lỏi vào trong. Nó nhìn thấy chàng
trai tóc Nâu nhạt ăn mặc phong trần mát mẻ ngồi trên bãi cỏ công viên,
ôm đàn hát đối mắt nhắm hờ thả hồn theo lời hát, nó cứ sững sờ
đứng nhìn không chớp mắt. Kết thúc bài hát người đó vẫn nhắm đôi
mắt khẽ nói,
- Bài hát này dành tặng cô gái tôi yêu, thật mai là em đã tới và
nghe
Mở mắt ra người đó nhìn thẳng vào nó, tất cả đồng loạt nhìn
nó rồi như mọi người hiểu ý cùng ồ lên một tiếng và bắt đầu tản đi
chừa không gian cho 2 người
- Là anh sao Jack? Anh biết hát nữa à ?– nó tỏ vẻ ngạc nhiên mở
lời cố dời ánh mắt đi nơi khác
- Ừ một chút tài lẻ thôi – anh mỉm cười nhìn nó
- Papa Bọ nhớ papa lắm,papa hát hay quá chừng mami nghe mà quên Bọ
luôn – Bọ nói rồi le lưỡi trêu nó
- Bọ có ngoan không? Có quấy mami?..
- Bọ ngoan lắm mà, chỉ là chú xấu xa….
- Sao Bọ lại nói thế..?
- Bọ ..
- Hi, chào anh chị! – một cô gái lạ mặt đến trước mặt cả ba, như
để giải đáp thắc mắc cho bọn họ cô vội nói – chúng tôi hôm nay tổ
chức trong công viên cuộc thi “gia đình vui vẻ” chúng tôi muốn mời anh
chị và bé tham gia sẽ có rất nhiều trò chơi cho bé và quà nữa nếu
chiến thắng, chúng tôi chỉ còn thiếu một đội nữa thôi
Cô gái nói một hơi bỏ qua tình trạng đang ú ớ của nó và sự khó
xử của anh, chỉ có Bọ là huơng ứng nhiệt tình
- Mami chơi đi, nha mamiiiiiiii– Bọ rất thông minh, Bọ biết nó mà
gật đầu thì Jack sẽ không phản đối nên Bọ chỉ tấn côn mình nó, chớp
đôi mắt long lanh, lại trưng bộ mặt ham muốn vô cùng, ôm cái tay nó mà
lắc lắc, nó hết nhìn anh lại nhìn Bọ, không nỡ làm Bọ cụt hứng nó
gật đầu đồng ý.
Tinh thần của cuộc chơi là “Gia đình đoàn kết hiểu ý yêu thuơng
nhau…”, nên đưa ra rất nhiều trò chơi nào là cả nhà chuyền bóng, rồi
bố và con yêu mẹ trò này “gia đình nó” được giải nhất, trò chơi đòi
hỏi bố và bé hiểu về sở thích của mẹ rồi sở đoản sở trường…..,
Bọ và anh nói trúng phóc làm các bà vợ của đội khác ganh tị,
người xem ngưỡng mộ, rồi cả nhà đi cầu cây….. cả ba chơi rất vui vẻ.
Nó ban đầu còn ngượng ngập nhưng cuối cùng cũng bị sự nhiệt tình
của anh và Bọ cuốn đi. Chơi xong cả ba ra bãi cỏ ngồi thở, Bọ là vui
nhất vì được rất nhiều quà lại là dội thắng chung cuộc nữa, Nhưng
cái nó không ngờ tới đây lại là chương trình trực tiếp, vì muốn mọi
thứ được tư nhiên thoải mái nên máy quay đuợc để ở góc khuất. Sau khi
Bọ chạy đi chơi cùng các bạn mới quen, nó bất giác hỏi anh
- Sao anh không hỏi em vì sao không tìm hiểu chuyện trước đây?
- Nếu em muốn nó em sẽ nói, đã không muốn anh ép em thì đuợc gì?
– anh nhẹ giọng trả lời nó, mắt vẫn nhìn trên những tán cây mà không
nhìn nó.
Nó cũng thế nằm dài ra bãi cỏ nhìn lên trời, anh luôn nhẹ nhàng
như thế không làm nó phải căng thẳng như khi ở bên hắn, luôn lắng nghe
nó hàng giờ vù một chuyện không đâu hay chỉ yên lặng ngồi cạnh nó,
không gò ép nó anh muốn giống như dòng suối dịu dàng quấn quanh nó
cho nó cảm giác thoải mái nhất, không muốn bên anh nó phải có cái
gì gọi là buồn phiền hay chỉ đơn giản là nhíu mày. Tuy nhắm mắt
nhưng anh biết nó lại nhíu mày, nó vừa thở dài nữa, chỉ muốn bên
cạnh nó thế này, lẽ nào anh làm vậy là sai? Làm vậy là quá đáng
sao?
- Em chỉ muốn sống cho hiện tại, và tương lai, còn quá khứ thế
nào khi cần biết sẽ biết em không muốn cuỡng cầu và hiện tại của em
là anh ấy – sau một lúc im lặng nó nặng nề cất lời
- Anh biết! – anh trả lời không cảm xúc
Anh biết nhưng nó có biết không lời nói của nó như ngàn mũi kim
đâm vào tim anh, lời nói đó khác nào nói nó muốn rũ bỏ quá khứ rũ
bỏ anh. Đau ! là cảm giác duy nhất lúc này của anh, nhưng anh có bỏ
được không ?
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu nó đứng dậy đi tìm Bọ để về nhà
vì nó lo hắn về không thấy nó “Jack anh là người tốt đừng vì em mà
đau khổ nữa nha anh! Vì đứa con gái không nhớ về anh mà đau không đáng
đâu, sẽ có người con gái tốt hơn em yêu anh, Xin lỗi! ” ,vô tình giọt
nước mắt mặn đắng lăn trên má nó. Anh cũng đi nhưng là đi huớng ngược lại
với nó “Đồng! Em muốn anh quên sao? Nhưng đâu cần phải khẳng định như
thế hả em? thật đáng sợ tai nạn đó không phải lấy đi trí nhớ em không,
mà cón mang luôn trái tim em sao? Nhưng em không biết sao? một khi thiêu thân
lao đầu nó không hề nghĩ tới việc quay đầu, ngốc à!”. Nước mắt anh được nu