
chân lên, rồi lại bỏ xuống vì bị mẹ quát. – Anh ấy phiền quá, em đành phải đi.
Thư Linh và chồng liếc nhìn nhau, rất ý tứ ngậm tăm luôn tức thì. Song trên mặt lại tủm tỉm, khiến Thư Lộ lấy làm khó chịu.
Xong bữa cơm, trở về phòng mình, tự dưng Thư Lộ thấy bực bội, thế
quái nào mà lại đi dự tiệc với anh già nhỉ, làm vậy chỉ khiến mối quan
hệ giữa hai người thêm phần lằng nhằng…
Nghĩ đến đó, cô mới sực nhớ ra, hôm qua anh già bị bệnh, chẳng rõ
tình hình thế nào rồi. Ngó ra ngoài phòng khách, thấy chị và anh rể vẫn
đang nói chuyện với ba, cô bèn tranh thủ lúc cả nhà không chú ý, nhấc
điện thoại cầm tay, chui tọt vào phòng mình.
Chuông reo rền rĩ một hồi lâu mới có người nhắc máy.
- A lô…- Giọng Gia Tu nghe có vẻ tệ hơn hôm qua.
- Anh… không sao chứ.
- …
- …
- Ai thế…
Thư Lộ trợn tròn mắt:
- Em là bạn nhỏ Tào Thư Lộ đây.
- À… – Phản ứng của anh dường như chậm hơn nửa nhịp: – Là em à, chuyện gì thế?
- Anh… bệnh nặng lắm ạ?
- … Chắc vậy rồi. – Anh đáp uể oải.
Thư Lộ cảm thấy mình sẽ phát điên nếu tiếp tục nói chuyện với anh theo cái kiểu câu được câu chăng thế này. Cô bèn nói:
- Vậy em qua bây giờ, anh đừng ra ngoài. Bye bye.
Cô cúp điện thoại, khẩn trương thay quần áo, rồi lao như tên bắn ra
khỏi nhà trước ánh mắt ngạc nhiên của ba mẹ và anh chị. Sau đó, cô tới
hiệu thuốc mua ít thuốc, đến hiệu bánh mua ít đồ ăn, xong xuôi liền
phóng thẳng đến nhà anh già.
Thư Lộ ấn chuông mấy hồi mới thấy Gia Tu ra mở cửa. Tấm chăn ngày hôm qua vẫn quấn trên người anh, áo quần chưa thay, tóc rối bù, sắc mặt tệ
hết biết, xem chừng tối qua sau khi cô về, anh lăn quay ra ngủ ngay tức
thì.
Thư Lộ chưa chăm sóc ai bao giờ, lúc này mới thấy bản năng làm mẹ
trong mình toả sáng rực rỡ. Cô đun sữa, nướng bánh mì, ép anh uống
thuốc. Đâu vào đó, cuối cùng anh cũng thiu thiu ngủ trên sô pha.
Còn lại mình cô ngó nghiêng gian phòng khách vắng lạnh, bỗng đâu nghe lòng cô đơn.
Bao lâu rồi cảm giác này chưa về tìm cô? Từ lúc bắt đầu dẫn chương
trình “Đường sách thênh thang”, hay từ lúc hai người hẹn nhau ở thư
viện?
Từ lâu lắm rồi cô không còn đủ thời gian lẫn sức lực để mà đi nghiền
ngẫm hai chữ “cô đơn”, bởi lẽ, thất tình đã là lui vào dĩ vãng, buồn
phiền đã nhạt nhoà từ lâu. Cô có một công việc yêu thích, hằng ngày cô
phấn đấu hết mình vì công việc; cô có bạn mới, đồng nghiệp mới, độc giả
mới, gặp nhiều chuyện mới mẻ; cô đã quên mất rồi, quên mất những thất
bại, những ký ức khổ đau, và thay vào đó là một tương lai đáng để mong
đợi.
Vậy mà lúc này đây, sự lẻ loi vẫn tìm đến cô.
Thư Lộ đứng trước cửa sổ, ngoài trời rả rích mưa đông, hà hơi lên tấm kính một lớp mây mù, phân cách thế giới bên trong với bên ngoài.
Những lúc ở bên Gia Tu, Thư Lộ biết mình xốc nổi. Bởi anh lớn hơn cô
rất nhiều, chắc chắn anh sẽ bao dung cô. Thư Lộ biết mình muốn kết bạn
với anh chính bởi điểm này… Sống phép tắc và thận trọng đã thành nề nếp
mất rồi, chỉ khi ở bên anh, cô mới càn rỡ một tẹo, mới buông thả một
tẹo.
Chẳng rõ bao lâu sau, Gia Tu tỉnh giấc, anh từ từ nhỏm người dậy, ôm lấy đầu.
- Anh đau đầu lắm à? – Thư Lộ bước đến trước mặt anh.
- Hơi hơi.
- Đi tắm nước nóng là đỡ ngay.
Không biết anh nghe theo lời khuyên của cô, hay bởi tối qua anh chưa
kịp tắm rửa, Gia Tu nhờ cô mở tủ lấy bộ quần áo sạch, đồng thời vào nhà
tắm xả nước.
- Có cần quần lót không ạ? – Thư Lộ láu cá cất cao giọng hỏi.
- Không cần, cảm ơn!
Câu trả lời của Gia Tu ra chiều bực bội.
Lúc anh bước ra khỏi nhà tắm, người bốc hơi hừng hực, chỉ quấn một tấm khăn to.
Thư Lộ đẩy anh vào phòng:
- Anh làm ơn quý trọng bản thân mình vào, cảm mạo đã nặng lắm rồi, lại còn hong gió.
Cô đóng cửa phòng lại, bật lò sưởi lên, tống Gia Tu vốn đang ướt rượt vào chăn, rồi cô mới yên tâm ra sô pha ngồi.
- Cảm ơn em.
Anh im như thóc từ đó đến giờ, chắc do đau đầu đây mà.
- Khỏi cảm ơn.
- Em đừng lại gần anh, kẻo bị lây là phiền đấy.
- Không sao, bây giờ anh vẫn bệnh, không lây được đâu.
- Cái thứ logic gì buồn cười vậy.
- Em có một người bạn từng nói rằng, người ta hồi phục được là do truyền hết bệnh cho người khác.
- Bạn trai à?
Dù tiếng anh vẫn hơi khàn nhưng giọng điệu châm chọc thì chẳng lẫn đi đâu được.
- Sao anh biết.
Thư Lộ ngẫm một lúc, rồi nhận ra, đúng là Dịch Phi từng nói với cô như vậy.
Anh già bật cười mấy tiếng, liền đó lại ho một chập. Sau mới nói:
- Bởi vì trước đây tôi cũng nói như vậy với bạn gái – lúc đó tôi hơi ranh mãnh.
Hai người cùng phá lên cười, vì câu nói đó, vì ký ức của mỗi người,
hoặc vì những gì đã qua. Song chỉ có bản thân đương sự mới biết được.
- Bây giờ em còn tin điều đó không? – Gia Tu hỏi.
- Nói không chừng bạn gái anh còn tin đến bây giờ ấy chứ…
- Có thể lắm…
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn lên chùm đèn toả sáng tù mù trên trần
nhà. Ngày đông mưa tầm tã, ngoài trời âm u khác lạ, mới ba bốn giờ chiều mà đã bật đèn.
Bỗng nhiên Thư Lộ thấy buồn buồn, bởi Gia Tu nói, đến giờ em còn tin điều đó không, bởi đến giờ cô vẫn tin câu nói ấy.
- Em có thể qua bên này không? – Gia Tu nói.
Thư Lộ bèn đứng dậ