Old school Swatch Watches
Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324201

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

KFC gọi là khao quân.

Trong giờ giải lao giữa lúc thu âm, Tiểu Man đột nhiên hỏi Thư Lộ.

- Cậu với cái anh giáo sư kia đến đâu rồi?

- Giáo sư nào?

- … – Tiểu Man quắc mắc, tỏ thái độ ra mặt: – Chính cái lão trong thư viện đó.

- Bùi Gia Tu á? Thì vẫn là bạn.

- Tớ không thấy vậy.

Tiểu Man nói bằng giọng điệu sành sỏi của người “từng trải”.

Thư Lộ dở khóc dở cười, nhẽ nào phải nói, đàn ông và đàn bà ở đời chỉ tồn tại một kiểu quan hệ?

- Hoặc cậu có ý với anh ấy, hoặc anh ấy có ý với cậu, hoặc cả hai cùng có ý với nhau.

Thư Lộ nghệt mặt khó hiểu:

- Sao lại thế?!

- Bằng không tại sao các cậu lại gặp nhau hằng tuần, các cậu đang hẹn hò còn gì?

Giọng điệu của Tiểu Man trong cảm nhận của Thư Lộ chẳng khác nào lời thoại trong opera soap[4'> của đài NBC[5'>, bởi lúc nói chuyện với cô ấy, Thư Lộ có cảm giác mình đang sắm một vai trong soap opera.

- Đương nhiên không phải, bọn tớ tới thư viện, thư viện chứ không phải rạp chiếu phim, công viên, hay quán cà phê, hoặc bar.

- Nhưng chung quy vẫn là hẹn hò, đúng chưa?

Một biểu cảm thường thấy trong opera soap đang hiện sờ sờ trên mặt Tiểu Man: “Cô em đừng hòng lừa chị”.

- Thôi thôi, cứ cho là vậy. – Thư Lộ nhún nhường. – Nhưng bọn tớ ai làm việc người nấy…

Tiểu Man thấy đạo diễn ra hiệu chuẩn bị bắt đầu, cô liền ngắt lời Thư Lộ:

- Nói gì thì nói, tóm lại là đang hẹn hò… Xin chào các bạn đây là chuyên mục “Đường sách thênh thang”…

Trông vẻ đắc ý của Tiểu Man mà Thư Lộ uất nghẹn mất một lúc.

Chiều thứ Bảy, núp sau cuốn sách đang cầm trên tay, Thư Lộ len lén

quan sát Gia Tu ở phía đối diện, anh đang chăm chú đọc báo cáo phân tích số liệu của mình.

Chắc không phải hẹn hò đâu, Thư Lộ nghĩ thầm, nhưng đúng là thứ Bảy

nào họ cũng gặp nhau ở thư viện, thực ra không thể gọi là hẹn được, vì

hai người chưa từng gọi điện quyết định cuối tuần gặp nhau. Thế mà cứ

đúng một giờ chiều thứ Bảy hằng tuần, người đến trước sẽ đứng tại cổng

thư viện đợi người đến sau.

Thư Lộ buồn bực gãi đầu, có đúng là hẹn hò không nhỉ?

- Sao vậy? – Mắt Gia Tu vẫn nhìn lom lom bản báo cáo trước mặt.

- Dạ?

- Một tiếng đồng hồ qua, em vừa nhìn trộm tôi vừa nghĩ ngợi.

Thư Lộ sửng sốt nhìn anh, đành dùng quyển sách che đi khuôn mặt ửng hồng của mình:

- Đâu… làm gì có.

Gia Tu nhún vai, đoạn tiếp tục đọc báo cáo của mình

Thư Lộ cúi gằm mặt, làm như đang coi sách.

Qua mấy giây, cô mới buột miệng hỏi:

- Anh nói…

-?

- Chúng mình thế này… có được coi là hẹn hò không…?

Gia Tu ngẩng đầu nhìn cô, dường như thông qua biểu cảm của cô, anh có thể hiểu được lý do vì sao cô lại hỏi như vậy.

- Chắc thế rồi.

- …. Gì ạ? – Thư Lộ trợn mắt nhìn anh.

- Em định nghĩa hẹn hò như thế nào? – Anh nửa cười nửa không nhìn cô.

- … Thì, định nghĩa như bình thường.

Anh vẫn nhìn cô, lặng lẽ không nói gì, chẳng rõ có hiểu ý cô không.

- Ý em là… – Cô ngập ngừng trong giây lát, đầu cân nhắc phải nói thế nào để bớt lúng túng: – Hẹn hò giữa nam và nữ đó.

- Vậy không tính.

Câu trả lời chắc nịch của Gia Tu khiến Thư Lộ ngẩn người. Anh mỉm cười bổ sung thêm.:

- Vì chúng ta không phải bạn trai, bạn gái.

Thư Lộ vội vàng phụ hoạ:

- Phải phải, chúng ta không phải bạn trai, bạn gái.

- Nhưng vẫn tính là hẹn hò.

- …

Thư Lộ nhìn anh già ngồi đối diện, một ý nghĩ siêu cấp khủng bố lần

đầu tiên nảy ra trong đầu cô: Không phải anh già đang ve vãn mình đó

chứ?!

Lần tiếp theo gặp hai đứa cháu của Bùi Gia Tu, đứa em lấy dép cho Thư Lộ, gọi một tiếng “Côôôôôô” bằng chất giọng ngọt lịm…

- … – Động tác thay dép của Thư Lộ bỗng cứng đờ: – Gọi chị là được rồi.

Thư Lộ liếc trộm Gia Tu, dường như anh chẳng có biểu cảm gì.

Hôm nay Thư Lộ bắt đầu một công việc mới, đó là giảng bài cho hai đứa nhỏ, hướng dẫn chúng viết văn.

Sau tiết học, để tăng thêm uy tín cho bản thân, Thư Lộ bèn hớn hở khoe rằng:

- Chị làm MC cho một chương trình đọc sách ở đài phát thanh, mấy đứa nghe chương trình của chị chưa?

Hai anh em đồng loạt lắc đầu, mắt đứa em mở tròn xoe:

- Chú nói tiết mục của chị phát tầm muộn, trước mười rưỡi bọn em phải lên giường đi ngủ rồi. Với cả chú còn nói, tiết mục phát sau mười một

giờ là dành cho người lớn, bọn em không được xem, cũng không nên nghe.

- …

Thư Lộ á khẩu, đành hậm hực gật đầu, khuyến khích bọn trẻ nên đi ngủ sớm.

Đợi hai đứa nhỏ về phòng, Thư Lộ liền túm lấy Gia Tu đang mải xem tin tức trên ghế sô pha, đoạn thấp giọng hạch hỏi:

- Sao anh lại bảo tiết mục của em là “tiết mục dành cho người lớn”!

- Đâu có, tôi chỉ bảo với hai đứa nó là những tiết mục phát sau mười

một giờ chỉ dành cho người lớn xem và nghe thôi, có gì sai à.

- Nhưng tiết mục của em rất lành mạnh mà.

- Thế các em có giới thiệu Kim Bình Mai không?

Thư Lộ ngẫm một lúc:

- Nếu cần thì cũng có.

- Nếu Nhã Văn hỏi anh Kim Bình Mai viết về cái gì thì tôi phải trả lời làm sao.

- Làm gì có chuyện. – Thư Lộ ngồi xuống, vuốt tóc nói: – Bọn nhỏ bây

giờ chẳng ham hố đọc cổ văn đâu. Với cả, mấy loại sách đó em xem từ hồi

lớp một kìa, đừng tưởng trẻ con thì không hiểu gì.

Lần này đến lượt Gia Tu trợn tròn con mắt.

Trên đường về n