
hà thể nào ba mẹ em cũng tra hỏi cho coi.
Anh ngắm nghía cô vài giây rồi nói:
- Em phải trả lời tôi câu này đã, tối nọ em đi đâu?
Thư Lộ kinh ngạc phát hiện ra, anh già cũng y như mình, mọi vấn đề luôn đòi hỏi câu trả lời.
- Em… có thể từ chối trả lời không? – Cô ngượng ngập nói.
- Ờ! – Gia Tu đứng phắt dậy: – Vậy tôi đưa em về nhà.
Thư Lộ kéo anh lại:
- Em nói, anh ngồi xuống đã.
- … – Gia Tu nhìn cô, hình như “lo lắng” là tên gọi chuẩn xác dành cho ánh mắt kiểu này.
- … Em thấy buồn nên đi loăng quăng một mình, lang thang mệt rồi mới
nghĩ ra phải về nhà, lúc xem đồng hồ mới biết đã muộn lắm rồi.
- … That’s all?
- That’s all.
Cô không hề nói dối, nên ánh mắt vô cùng chân thành.
Anh nhìn cô, mấy giây sau mới nói:
- Đi thôi, tôi dẫn em tới nơi này.
- Đi đâu ạ?
- … – Anh ngưng một thoáng, đoạn quay đầu nhìn cô: – Chỗ dành cho hẹn hò.
Thư Lộ không thể ngờ được, Gia Tu lại dẫn cô tới nhà anh trai lão.
- Chú!
Một đứa con trai chừng mười sáu, mười bảy ra mở cửa, nó thẹn thùng gật đầu với Thư Lộ.
Thì ra, vào tối thứ Bảy hàng tuần, người anh trai mắc bận trực ca ở bệnh viện đã nhờ Gia Tu đến kèm cặp hai đứa cháu.
- Em cứ tưởng anh sẽ dẫn em tới chỗ nào hay ho… – Mặt Thư Lộ xị ra dài thượt.
- Em nghĩ ra à?
Gia Tu quen lối bước vào nhà, sai đứa cháu trai đi rót trà.
Lát sau, đứa cháu gái cũng bước ra. Thư Lộ nghĩ thầm, con bé không
giống anh trai cho lắm nhưng anh em sinh đôi đa phần cũng đâu giống
nhau.
Gia Tu gọi hai đứa cháu đến trước bàn ăn tiện thể làm bàn dạy học,
anh giới thiệu một lượt, đứa anh là Bùi Nhã Quân, đứa em là Bùi Nhã Văn, hiện đang học lớp mười hai, hơn sáu tháng nữa là thi đại học đến nơi
rồi. Ba chúng nó là bác sĩ, thường xuyên bận bù lu, không có thời gian
đôn đốc chúng học bài, nên Gia Tu kiêm luôn chức trách của người cha,
hằng tuần đến kiểm tra bài vở của hai đứa cháu.
Nhã Quân toe toét cười, gật đầu một cái coi như đã xong màn chào hỏi. Nhã Văn mắt tròn xoe hỏi:
- Chú ơi, chị này là bạn gái chú ạ?
Gia Tu nhấc quyển sách gõ lên đầu con bé:
- Không phải, mà nếu phải thì con nên gọi là “cô”, chứ không phải “chị”.
Thư Lộ phá lên cười, cô mà đi cạnh anh già, chắc người ta lại tưởng hai người là chú cháu không biết chừng.
Sau đó, Gia Tu kiểm tra bài vở của hai đứa, nghe giọng điệu anh lúc giảng bài, chẳng khác nào một người cha.
Đột nhiên, Thư Lộ thấy mình rung rinh. So với những người con trai cô biết, anh thuộc một lĩnh vực khác hẳn, mọi việc anh làm đều nghiêm túc, anh chưa từng nói năng huênh hoang. Ttong cuộc sống, anh luôn có tinh
thần trách nhiệm, mang tới cảm giác tin cậy.
Quan trọng là, ở anh, cô bắt gặp một người đàn ông, khác biệt hoàn toàn so với những cậu chàng thanh niên.
Thời gian gia sư kéo dài hai tiếng, ngoại trừ lúc nghỉ giải lao mười
phút, Gia Tu không hề nói tới những việc ngoài bài vở. Xem ra, hai đứa
cháu rất sùng bái anh.
Trên đường về nhà, Thư Lộ phấn chấn hơn rất nhiều:
- Có anh trai thích thật đấy, hồi nhỏ em và Thư Linh toàn hục hặc thôi, mà nguyên do cũng chỉ bởi tranh đồ với nhau.
Gia Tu cười nói:
- Do cá tính cả đấy, hồi nhỏ, tôi và anh trai chưa từng cãi nhau.
- Nhã Quân và anh có cá tính rất giống nhau. – Cô đưa ra một kết luận.
- Hử?
- Rất là giống bà quản gia.
Anh không nói gì mà chỉ cười.
- Mẹ bọn nhỏ đâu hả anh?
- Anh trai tôi ly hôn từ sớm, một mình nuôi hai đứa.
- À, em xin lỗi. – Thư Lộ le lưỡi.
Gia Tu lắc đầu.
Đến tầng trệt nhà cô, Gia Tu cáo từ rồi quay gót ra về. Thư Lộ rảo chân mấy bước, bỗng sực nhớ ra gì đó, đoạn gọi anh lại:
- Anh này!
- ?
- Cảm ơn anh.
Anh nhìn cô, biểu cảm như muốn nói: Ôi thôi đi.
- Bây giờ chúng ta đã được xem như bạn bè chưa? – Cô cười hỏi.
- Chắc thế rồi. – Anh nhún vai, tỏ vẻ kì cục.
Đó là lần đầu tiên Thư Lộ thấy anh bông đùa.
oOo
- Cuốn sách thứ hai chúng tôi muốn giới thiệu ngày hôm nay mang tên:
“Harry Potter và hòn đá phù thuỷ” theo lời gợi ý của một bạn độc giả,
cuối chương trình tôi sẽ chọn vài đoạn tiêu biểu để giới thiệu đến các
bạn, còn bây giờ, trước tiên chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu hoàn cảnh
của Harry Potter.”
Trước khi làm chương trình này, Thư Lộ hoàn toàn mù tịt về Harry
Potter, với cả từ trước đến nay, cô luôn mặc định đó là sách dành cho
thiếu nhi. Ngay từ năm lớp một cô đã đọc xong Hồng Lâu Mộng, kể từ đó cô không còn xem bất cứ quyển sách thiếu nhi nào nữa.
Thế mà đọc xong lá thư được viết bởi độc giả lấy bút danh “Harry
Potter”, cô đã vội vàng đi mua ngay một cuốn để đọc, chẳng những vậy mà
sau này Thư Lộ còn trở thành độc giả trung thành của Harry Potter.
-“…Cuốn sách này không thuộc thể loại sử thi huy hoàng như Chúa
Nhẫn, nhưng vẫn đủ sức đánh thức dũng khí trong mỗi chúng ta. Một cậu bé mười bốn tuổi có khả năng chịu đựng mọi gian nan trong cuộc đời, đồng
thời luôn mong muốn thay đổi cuộc sống của chính mình, dù cho những biến đổi có thể ập đến bất ngờ hoặc đầy mạo hiểm, song cậu bé luôn sẵn lòng, tôi tin đó là bởi trong con người Harry luôn có sự dũng cảm và lòng
kiên định.
…
Giả s