
on lại khiến anh
nếm trải mùi vị của thất bại.
Cái tên “anh già” là cách cô thường gọi anh, biết đâu đối với cô mà
nói, anh có hơi già thật. Cơ mà những lúc ở bên nhau, anh cảm nhận được
rất nhiều háo hức phấn khởi, chính là thứ cảm xúc tuổi đôi mươi chưa
từng trải nghiệm, nay đã tìm thấy nơi cô.
Trước mặt cô, đôi khi anh tỏ ra trịch thượng, bởi anh xuất sắc, tài
năng, có năng lực và sõi đời. Thế mà thi thoảng cũng tự ti lắm thay, bởi tuổi anh đâu còn trẻ nữa, cuộc sống của anh trầm lặng có quy củ đàng
hoàng, anh là người đàn ông trung niên cơ mà. Còn cô, sự trẻ trung khiến anh chói mắt, cô hồn nhiên, ngay thẳng, luôn giương cao chính nghĩa,
đầy sức sống, dù đôi khi rất bướng, nhưng mà bướng một cách đáng yêu.
Cái anh lo là, một ngày nào đó, thứ hào quang được tình yêu thắp lên
trong anh sẽ tắt lịm, anh sẽ quay về với vẻ trầm mặc vốn có, liệu cô có
chấp nhận nổi cuộc sống đó không? Lúc ấy, có lẽ anh đã là người đàn ông
trung niên đúng chuẩn; còn cô, cô sẽ là người phụ nữ trưởng thành ở độ
vừa chín. Lúc ấy, giá trị quan và thế giới quan của cô đã hoàn thiện,
liệu cô có cho rằng bản thân mình chính là người mà cô muốn, cuộc sống
kia chính là thứ mà cô mong đợi?
Ôi anh không trả lời được…
Anh rút điện thoại ra xem lần nữa, ngẩng lên thấy bóng dáng bé nhỏ từ chốn xa chạy lại, dù không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, song anh vẫn
rảo bước tiến tới, bởi anh chợt nhận ra nét mệt mỏi trong cô.
- Sao thế?
Cô giật mình ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng. Cô không nói, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Anh chau mày nhìn cô đầy lo lắng, tự nhiên lòng thấy xót xa.
- Về nhà anh trước đã, được không?
Biểu cảm của cô chực như sắp khóc.
Anh dìu cô lên taxi, dọc đường thấy cô im ỉm không hé môi lấy nửa
lời, anh cũng căng thẳng hơn hẳn, chỉ lo lát nữa cô sẽ thông báo một tin vô cùng tệ hại. Anh siết chặt bàn tay lạnh ngắt của Thư Lộ, để chứng
minh cô ấy vẫn ở ngay cạnh bên. Giá như có thể, anh ước giây phút này
kéo dài đến vô tận, cứ nắm cho tới khi bàn tay ấy ấm lên…
- Hình như…
- ?
- Em có… có em bé rồi.
Mắt Thư Lộ mở tròn xoe, dường như đến chính cô cũng không tin nổi.
- … – Gia Tu kinh ngạc nhìn cô, qua một lúc mới thốt lên: – Hay quá.
- Cái… cái gì hay quá.
- Ý tôi là…
Lần đầu tiên trong cuộc đời, đứng trước mặt cô mà anh không thốt nổi
nên lời, tuồng như không từ ngữ nào có thể bày tỏ được cảm xúc của anh:
- Tuyệt vời, rất tuyệt… chúng ta lấy nhau nhé.
- Anh… – Thư Lộ trợn mắt lớn hơn: – Anh đùa cái gì thế! Anh bị điên à?
Gia Tu thật sự không biết nên cười hay khóc nữa, bình thường khi
người đàn ông nói vậy, chẳng phải người con gái sẽ mừng cuống cả lên đó
ư? Thế mà cô bé con này lại mắng anh điên…
- Em muốn bỏ đứa nhỏ à? – Anh đanh mặt nhìn cô, ánh mắt nguội lạnh.
Không đợi cô đáp, anh đã khẳng định chắc nịch: – Tuyệt đối không được!
- … – Thư Lộ cứng họng, nhìn anh sửng sốt.
- Lát nữa tôi đưa em về.
- Anh làm gì…
Dường như cô vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cú shock.
- Về việc chúng ta kết hôn, tôi mong nhận được sự đồng ý của ba mẹ em.
- … Anh không định làm thật đấy chứ.
Cô nhìn anh bằng vẻ mặt ngô nghê, nom đáng yêu vô cùng. Gia Tu muốn bật cười, nhưng bụng bảo dạ: đang thảo luận vấn đề nghiêm túc đó nhé, mình mà cười vào lúc này, thể nào cô bé cũng tưởng mình đùa cho coi.
Tin tức này đối với anh mà nói đúng là động trời, nhưng rất nhanh anh đã nghĩ, thực ra chuyện vẫn có thể chấp nhận được cơ mà. Phản ứng đầu
tiên của anh là, anh muốn hai người sẽ cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, vậy
thì kết hôn là bắt buộc rồi. Thậm chí thảng thốt ban đầu đã vỡ òa thành
niềm vui, bởi anh hồ hởi nhận ra, mình sắp có một gia đình hạnh phúc
đích thực như một lẽ bình thường.
- Mọi việc quyết vậy nhé.
Anh chốt hạ bằng giọng điệu quen thuộc thường thấy trong phiên họp
thường kỳ ở ngân hàng, không màng đếm xỉa tới vẻ chết trân của Thư Lộ.
Đưa nhóc con ủ rũ như gà rù về nhà xong, Gia Tu liền về nhà đi ngủ.
Những chơi vơi, bực bội, khó chịu không tên trong vòng một tháng trước
đều bốc hơi sạch sẽ, bỗng đâu thế giới này lại quay về trong tầm tay
anh. Hoặc có khi chính Thư Lộ đã quay về với vòng tay anh.
Thậm chí trong lòng anh thầm mường tượng ra cá tính, tướng mạo, giới
tính của đứa bé. Tới khi ngoảnh đầu nhìn lại, chính anh cũng giật mình,
khát vọng về một gia đình từ lúc nào đã có trong anh? Từng chứng kiến
biết bao mối quan hệ đổ vỡ và cả cuộc sống hậu hôn nhân thiếu niềm vui,
cứ tưởng trái tim mình đã già cỗi không còn đủ sức để phát ra tín hiệu
về “tình yêu”. Khi mà hồi ức về tình yêu trở nên mờ nhạt trong anh, thì
cô lại mang đến cho trái tim cằn cỗi này những nhịp đập chộn rộn kì
diệu.
Anh thiếp trôi vào giấc ngủ rất nhanh, thậm chí còn đánh một giấc ngon lành tính trong vòng một tháng trở lại đây.
Hôm sau, lúc gặp Thư Lộ, quầng thâm quanh mắt cô có vẻ nghiêm trọng hơn.
- Buổi tối nhớ ngủ đủ giấc. – Anh xót xa muốn xoa má cô, song đành nén xuống.
- Anh bảo em ngủ kiểu gì…
Cô mút nước hoa quả trong cốc thuỷ tinh, mặt tỏ vẻ bất lực.
- Chuyện hôm qua tôi nói,