Snack's 1967
Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324812

Bình chọn: 8.5.00/10/481 lượt.

… hẳn là người thắng cuộc của kỳ thứ ba, tên cô

ấy là Viên Thế Phân, hồi đó cô ấy hẵng là sinh viên năm nhất, tác phẩm

dự thi có tên gọi: Jane Austen cùng “Kiêu hãnh và định kiến”.

Thư Lộ hơi ngưng ngang, gắng dằn nỗi đau trong lòng, đoạn tiếp lời:

- Chuyện là, khi chương trình quyết định trao giải xuất sắc nhất cho

cô ấy, chúng tôi mới hay tin từ phía gia đình Viên Thế Phân, cô ấy đã

qua đời ít lâu sau khi gửi bài dự thi.

Không khí tĩnh mịch bao phủ trước micro trong vòng mấy giây.

- Tuy không có cơ hội trao giải thưởng này đến tận tay cô bé, nhưng

mong rằng gia đình cô ấy có thể kiên cường và hạnh phúc trên con đường

đời vẫn phải tiếp diễn này. Tôi nghĩ đây có lẽ cũng là tâm nguyện của

Viên Thế Phân.

- …

- Tiếp theo đây, chúng tôi muốn giới thiệu tới mọi người một tác phẩm khác của Jane Austen, có tên gọi “Enma” – Thư Lộ hích cùi chỏ vào người Lạc Lạc đang mải ngây ngẩn, cốt nhắc cô ấy tiếp lời. Sau đó, cô rút một tờ giấy lụa, lặng lẽ thấm giọt nước ứa nơi khoé mắt.

oOo

Tháng Ba năm 2001, nhà họ Tào tíu tít bận rộn. Sau một tuần, Thư Linh được phép xuất viện, nhưng do đứa trẻ sinh non cần nằm viện quan sát

mấy ngày, thế là bà chị Thư Linh bèn chiếm cứ giường bệnh thêm một thời

gian.

Thư Lộ cũng như ba mẹ mình, thường xuyên tới bệnh viện thăm chị và

cháu. Cô thích Thượng Hải giữa tiết trời tháng Ba, nắng choàng lên người ấm áp, ngẩng đầu nhìn ta lại thấy trời bát ngát trong xanh với bầu

không khí lẩn quất hương vị mùa xuân.

Tâm trạng uể oải xuất phát từ mùa đông, vốn bao trùm toà nhà phát

thanh và những người làm việc trong đó đã dần tan biến, hành lang lại

bắt đầu nhộn nhịp người qua.

Dạo gần đây Tiểu Man trở nên xuất quỷ nhập thần, bữa cơm chẳng bao giờ thấy bóng dáng.

- Bạn biết không? – Lạc Lạc ngồi xuống chỗ đối diện với với Thư Lộ,

giọng thì thào nói: – Hôm qua mình bắt gặp Tiểu Man lên xe một anh Tây.

Thư Lộ trợn tròn mắt:

- Tây á…

- Tiểu Man đúng là không đơn giản chút nào… – Lạc Lạc cảm khái nói, giọng điệu ra chiều phức tạp.

Thư Lộ sực nhớ đến người tặng hoa bách hợp vàng, nói gì thì nói, cô

vẫn thấy cảm thông cho anh ta, muốn yêu Tiểu Man là phải có tấm lòng bao dung.

Sau bữa trưa, Gia Tu gọi điện, hẹn tối đón cô đi ăn cơm. Thư Lộ chợt

có cảm giác, ngoại trừ việc “sống chung dưới một mái nhà” ra, thì cuộc

sống của họ chẳng khác cái thời yêu nhau là mấy. Cô có phần nghi ngờ,

chẳng nhẽ hôn nhân không còn ý nghĩa nào khác, ngoài chứng minh tình yêu và duy trì giống nòi? Hơn nữa, ngày tháng thoi đưa, cái sự minh chứng

ấy cũng dần lung lay…

Thư Lộ thường có cảm giác, hình như nội tâm mình còn đang mải mê tìm

kiếm thứ chi đó. Cô luôn mong mỏi sẽ tìm được lời giải thông qua cuộc

sống này, dù có khả năng cô không thấy thoả mãn với đáp án, hoặc có khi

sẽ chẳng bao giờ tìm ra. Thi thoảng, cô thấy mình bị anh già hấp dẫn,

nguyên do là bởi anh có thể cho cô câu trả lời, nhưng anh quá thông

minh, không bao giờ anh đưa cô lời giải ăn sẵn, mà anh sẽ chỉ ra một con đường, sau đó bảo cô tự mình bước.

Thời con gái, cô rất thích các đọc tác phẩm của Jane Austen, nhất là

Enma. Cô thích nhân vật nữ chính, bởi cô luôn “vỗ ngực” tự nhận mình

thông minh, thẳng thắn, có chủ kiến giống Enma, song sở dĩ cô luôn bất

mãn với Austen là vì bà ấy cho nữ chính lấy Mr. Knightley vốn hơn nữ

chính rất nhiều tuổi. Không phải cô gái trẻ trung, cá tính nào cũng phải lòng những chàng trai bằng tuổi, có hoài bão lớn chăng?

Có điều, nhiều năm sau đó, cô đã hiểu ra, cuộc đời không phải câu

chuyện cổ tích tình yêu, không phải câu chuyện cổ tích nào cũng có hồi

kết; dẫu có, vậy không phải kết thúc nào cũng vui vẻ.

Cô nghĩ, có lẽ một mai kia, cô sẽ điềm đạm, lạnh nhạt khi đối mặt với mọi chuyện như Gia Tu; hoặc có lẽ, cô cũng sẽ cố chấp, song không hề

bảo thủ như Gia Tu. Nhiều người rỉ tai nhau, vợ chồng chung sống về lâu

về dài, vầng trán sẽ dần trở nên giống nhau; cô thấy mình bắt đầu giống

anh rồi đó…

- Ngon không? – Gia Tu cầm dao chia miếng “thịt bò” trong đĩa, chậm rãi đưa lên miệng.

- … – Thư Lộ bấm bụng nhại lại câu nói trước đó của anh: – Rất được.

Thì ra, cái nhà hàng “rất được” mà anh nói là một quán cơm chay

Thượng Hải mới khai trương. Mấy món “thịt” của quán đều được gia công từ thực phẩm chay, theo lời bồi bàn thì “rất giống vị thịt”.

Quả thực Thư Lộ không dám tâng bốc cái vị chay này, song Gia Tu đã có thịnh tình thì cô cũng đành giả bộ tuyên dương nó.

- Dạo này công việc trục trặc à? – Bỗng anh hỏi.

- Dạ, vẫn ổn ạ. – Thư Lộ gồng mình nuốt “miếng thịt bò”, sao đó uống liền ngụm nước.

- Có định đọc ít sách không?

- Sách gì ạ?

- Tiếng Anh, hoặc bất kì thứ gì em muốn học.

Tự nhiên Thư Lộ có cảm tưởng, đôi khi những cuộc trò chuyện trao đổi

giữa hai người cứ na ná cha đang dạy con gái, mà còn là một ông bố

truyền thống và một cô con gái ngỗ nghịch nữa chứ . Chốc chốc anh lại

đôn đốc cô làm rất nhiều việc, những việc anh từng làm, đồng thời có ích với cô.

- Muốn học thì nhiều lắm, nhưng chưa chắc đã có nơi dạy. – Thư Lộ vẫn đang đánh vật với miếng “thịt bò