
i, Thư Lộ mới vỡ lẽ, nếu anh hạnh phúc, vậy “ai yêu ai trước”, “ai lợi thế hơn ai” – có là gì với cô đâu. .
Cô hẩy bờ vai chắc nịch của anh, anh vẫn im lìm như một tảng đá. Cô
sợ hãi ôm chặt anh, toan nói gì đó, mà chỉ sợ lỡ mồm nói linh tinh.
- Ngốc. – Ngón tay anh quệt nhẽ chóp mũi cô: – Ở với em, anh trẻ hơn nhiều rồi.
Chẳng rõ vì ngón tay của anh hay vì những lời anh nói, mà tự nhiên
Thư Lộ thấy mũi mình cay cay, cô hít mạnh mấy lần, nước mắt đua nhau
trào ra.
- Sao… em lại… – Gia Tu sửng sốt nhìn cô, anh cầm khăn quệt dòng nước mắt lăn dài trên má cô.
- Sau này có khi nào anh chết trước em… – Thư Lộ buồn bã hỏi trong cơn sụt sùi.
- Ờm… – Anh già ra bộ “để anh nghĩ cái đã”.
- Có phải anh già hơn rồi sẽ chết trước không, anh chết rồi, em phải làm sao… – Nói rồi cô càng khóc tợn hơn.
- Không, anh không chết trước em đâu. – Anh chỉ có thể an ủi cô.
Trước giờ anh chưa từng hứa những việc nằm ngoài khả năng của mình,
nhưng giờ đây anh đã có ngoại lệ.
- Anh chắc không… – Thư Lộ chăm chú nhìn anh, tuồng như quên cả khóc.
- … – Anh cũng nhìn cô, rồi bất chợt cười nói: – Anh hứa.
Rất ít khi anh cười, nhưng lần nào thấy vẻ mặt rạng ngời của anh, Thư Lộ cũng nghe lòng bình yên đến lạ. Cô ôm cổ anh thật chặt, tự mình kéo
khăn lau nước mắt, dường như chỉ cần một câu hứa của anh, là cô đã yên
tâm lắm rồi. Cô nghĩ thầm, người đàn ông này chẳng đời nào lừa cô.
Gia Tu cười khổ, vòng tay siết chặt, nhẹ nhàng ghi nụ hôn lên trán
cô. Nếu trong hai người, bắt buộc có một người phải đau khổ, vậy anh
tình nguyện chịu phần khổ ấy.
Nhờ Gia Tu thu xếp mà Thư Lộ đăng ký một khoá luyện khẩu ngữ tiếng
Anh. Thứ Ba và thứ Năm hằng tuần, sau giờ tan làm, cô lại hớt hải chạy
tới lớp học, thậm chí cô chẳng có thời gian để mà ăn tối. Mỗi lớp có
khoảng bốn, năm học sinh, phần nhiều là dân văn phòng, lúc Thư Lộ giới
thiệu mình làm ở đài phát thanh, không một ai nhận ra giọng cô. Cô cười
gượng gạo, bụng bảo dạ, thôi thế cũng tốt, đỡ áp lực.
Giờ tan học, Gia Tu tới đón cô, anh nói:
- Vừa nãy anh đi thăm Thư Linh.
- Chị ấy khoẻ không?
- Khoẻ, nhưng tình hình đứa bé không ổn lắm.
- Sao lại… – Thư Lộ trợn tròn mắt.
- Bác sĩ nói có khả năng thằng bé bị hen suyễn bẩm sinh.
- … – Mày cô nhíu lại, chẳng nhẽ số trời đã định sinh mệnh bé nhỏ này phải chịu khổ từ đây?
- Đừng lo. – Gia Tu cầm tay cô: – Ở hiền ắt gặp lành.
- Không biết bây giờ chị thế nào, hẳn phải buồn lắm…
- Ngược lại đấy. – Anh dắt cô tiến về phía trước: – Chị ấy nói, không thấy buồn cho lắm, ai mà chẳng từng đau khổ, bình an vô sự hạ sinh
thằng bé đã đủ để chị ấy mãn nguyện lắm rồi.
- … – Thư Lộ bần thần nghĩ, nếu đổi là mình, chắc chẳng thể nào nghĩ được như Thư Linh.
Họ cứ lặng im như thế suốt đường về, dường như cả hai đều đang bận
lòng với những suy nghĩ riêng tư. Gần về đến cổng nhà, Gia Tu bỗng khựng bước chân:
- Hay…
- ?
- Chúng mình cũng sinh một đứa…
- …
- Không muốn à? – Anh nhìn cô, chẳng nói gì thêm.
- Không… chỉ là… – Cô ấp úng: – Hơi đột ngột.
- …
- Em chưa sẵn sàng.
- Không sao, anh chỉ hỏi vậy thôi… – Lần đầu tiên, anh ngần ngại nhả chữ, chẳng rõ đang an ủi cô hay tự vỗ về chính mình.
Khóe môi Thư Lộ mấp máy đôi lời toan nói, nhưng bụng bảo dạ, nói gì
cũng bằng thừa. Cô sợ nếu họ tiếp tục đào sâu thảo luận, cô không thuyết phục nổi anh, cũng không thuyết phục nổi mình, nên đành chọn cách im
lặng.
Nếu lúc đó hai người thật sự có một đứa trẻ, có lẽ giờ đây cô đã là
bà mẹ hạnh phúc, ngặt nỗi những chuyện chưa xảy ra, không một ai có thể
biết trước kết quả. Cô vẫn ì ạch học cách trưởng thành, có lúc cô ước
mình không phải lớn lên, để anh già mãi mãi chăm bẵm, cưng nựng cô.
- Cậu biết không?
Thư Lộ rời mắt khỏi quyển sách tiếng Anh, nhìn Tiểu Man đang nằm bò
trên bàn. Dạo gần đây cô nàng ngấm máu văn thơ, hở ra là chêm câu “Cậu
biết không?”.
- Vì sao con người ta lại thay đổi nhỉ. – Tiểu Man hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thay vì nhìn cô.
- …
- Rõ ràng một người vốn ghét bánh hành từ nhỏ, tại sao ăn xong một miếng, lại thích cái vị đó nhỉ…
- …
- Rõ ràng một người vốn ghét mặc váy từ nhỏ, tại sao thử xong một lần, lại thích cái cảm giác tà váy đung đưa nhỉ…
- …
- Rõ ràng một người vốn dị ứng nước hoa từ nhỏ, tại sao ngửi xong một mùi hương lại…
- … Lại yêu cái người dùng mùi hương nước hoa đó? – Thư Lộ ngắt lời cô nàng.
- Sao cậu biết… – Tiểu Man mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.
Bỗng dưng, Thư Lộ có cảm giác mình không quen cô Tiểu Man này, cô
nàng Tiểu Man quả cảm thông minh, mà đành hanh đanh đá kia chết dấp ở
đâu rồi?
- Lí trí của người phụ nữ đang yêu, quả nhiên lùn tịt. – Thư Lộ ngáp dài, tiếp tục xem quyển sách khẩu ngữ nhạt nhẽo.
- Rõ rệt thế à… – Tiểu Man ló đầu qua, lào thào hỏi.
- ?
- Tớ nói chuyện “đang yêu”…
- … hơi hơi. – Thư Lộ đáp lại cô ấy cũng bằng giọng lào khào y chang.
- Nhưng tớ không dám xác định, có phải yêu thật không nữa.
- Ờ, không sao, cậu có rất nhiều thời gian để xác định.
- Hiện tại, quả thực tớ đang nghi ngờ không biết cậu và anh giáo sư từng yêu nhau thật chưa nữa. – T